Vợ Yêu Con Cưng Của Tổng Tài - Tô Lạc Lạc

Chương 162




21162.

Thứ mà anh muốn chẳng qua là được một mình cô chăm sóc thôi.

“Vậy chị ấy còn nói cái gì nữa không?”

“Một chút nữa sẽ có trợ lý đem rau cải đến, tôi sẽ nấu chút canh dinh dưỡng cho anh để bổ thân thể.” Tô Lạc Lạc nói xong, lại nhìn chằm chằm cái chân của anh hỏi, “Rốt cuộc có nghiêm trọng không?”

“Khá nghiêm trọng đó, tôi phải xin nghỉ phép nửa tháng.”

“Anh làm gì mà không cẩn thận vậy?” Tô Lạc Lạc thở dài nói.

“Em tưởng rằng làm ngôi sao dễ lắm sao? Cảnh đánh đấm mà mọi người thấy trên phim ảnh, đó không phải là trò đùa đâu, mà là đánh thật đó.” Dạ Trạch Hạo nói ai oán.

Tô Lạc Lạc nghe vậy, trong lòng cũng biết được, ngôi sao đóng phim cũng không dễ gì, cô chỉ có thể nói, “vậy anh nghỉ ngơi cho tốt một khoảng thời gian đi! Trước khi chân chưa lành, anh không được đi đâu hết.”

Dạ Trạch Hạo bị mệnh lệnh bá đạo của cô như thế nhưng anh lại tâm trạng rất tốt mà đồng ý với cô, “Được, nghe em hết.”

Tô Lạc Lạc nghe thấy vậy, bất giác bồi thêm một câu, “Tôi cũng chỉ là nghĩ cho anh thôi.”

“Anh biết rồi, em quan tâm anh.” Dạ Trạch Hạo cười rất hấp dẫn người.

Tô Lạc Lạc có chút bó tay với anh, rõ ràng là chuyện không có gì yêu thương thả thính cả, mà cách nói của anh lại khiến nó trở nên đầy màu hồng vậy.

Một tiếng đồng hồ sau, trợ lí gửi rau cải đến, rất nhiều, Tô Lạc Lạc đem toàn bộ vào trong nhà bếp, sau đó chọn mấy thứ để bắt đầu nấu.

Dạ Trạch Hạo ngồi trên sofa, kế bên anh để hai cây nạng, để anh có thể chống đi khi muốn làm gì đó, vẫn có thể tự do mà hoạt động.

Tại tập đoàn Long Thị, Long Dạ Tước xem một bảng lịch trình tiệc cơm vô vị, nói với trợ lý, “Giúp tôi từ chối hết!”

“Vậy Long tổng ngài dự định đi đâu dùng cơm trưa?”

“Tôi tự mình biết sắp xếp.”

Long Dạ Tước nói xong, buổi chiều anh cũng không có chuyện gì quan trọng, bây giờ, không biết tại sao, anh chỉ có một cảm giác muốn bên cạnh Tô Lạc Lạc, giống như bất cứ chuyện gì, đều có thể nghĩ đến muốn cùng làm với cô đầu tiên.

Anh nghĩ, trong lúc này, cô chắc chắn vẫn đang ở nhà lo cơm trưa ăn cái gì đây! Lúc này đây, anh vừa may có thể về đó đưa cô ra ngoài, sau đó đi đến nhà hàng lần trước ăn một bữa.

Nếu như đã là dùng bữa, có người cùng ăn, sẽ càng thấy con tim dễ chịu hơn.

Long Dạ Tước cũng không gọi điện thoại thông báo trước, cầm lấy chìa khóa xe xuống lầu, anh lái chiếc xe màu đen thể thao, trực chỉ hướng về nhà.

Tại nhà của Dạ Trạch Hạo, Tô Lạc Lạc đã chuẩn bị xong thức ăn rồi, bắt đầu xào cải.

Dạ Trạch Hạo nghe thấy động tĩnh trong bếp, rất mong chờ bữa cơm trưa được ăn gì.

Hơn nữa, cái loại cảm giác giống nhà này cũng rất tuyệt.

Điện thoại của Tô Lạc Lạc đột nhiên vang lên, do vì âm thanh không lớn, Tô Lạc Lạc trong nhà bếp không nghe thấy, Dạ Trạch Hạo cầm lấy cái túi của cô, tìm thấy điện thoại nhấn vào chế độ im lặng, rồi nhìn vào tên người gọi đến.

Anh nhoẻn miệng hứ một tiếng, bỏ điện thoại vào túi của cô, còn tiếng chuông điện thoại bị điều chỉnh thành im lặng.

Long Dạ Tước sắp về đến nhà, thấy cô ấy cứ không nghe điện thoại, khuôn mặt có vẻ khó coi, cái người con gái này làm sao rồi? Cố ý không nghe điện thoại của anh?

Xe thể thao Long Dạ Tước chạy vào trong con đường lớn vào biệt thự, chạy đến cửa đại sảnh, Long Dạ Tước xuống xe, vừa đi vào trong đại sảnh của biệt thự, anh liền có một loại dự cảm, cô ấy không ở nhà.

Sắc mặt Long Dạ Tước tối sầm xuống, cái người con gái này chạy đi đâu nữa rồi?

Long Dạ Tước lại lấy điện thoại ra tiếp tục gọi vào số của Tô Lạc Lạc, điện thoại thông rồi, nhưng vẫn không nghe máy.

Chết tiệt, cái loại cảm giác, làm người ta thấy tức và phiền não.

Long Dạ Tước lập tức híp mắt suy nghĩ, không lẽ cô ta đi kiếm bạn bè rồi? Đột nhiên, Long Dạ Tước nghĩ đến cửa lớn của anh có gắn máy quan sát, nhìn một cái không phải là biết rồi sao?

Long Dạ Tước đi đến thư phòng của mình, mở máy vi tính ra xem thì nhìn thấy không có ai đến đón cô cả, mà là cô tự mình chạy ra ngoài.

Không có công cụ giao thông, có thể đi đâu? Trừ nhà của Dạ Trạch Hạo, hình như gần đây cũng không có bạn bè nào của cô ta nữa.

Sắc mặt của Long Dạ Tước lúc này tối sầm đến cực điểm rồi, người con gái này buổi trưa dám ở sau lưng anh chạy đến nhà Dạ Trạch Hạo.

Long Dạ Tước tức đến nắm chặt quả đấm, có một sự thôi thúc muốn đưa cô ấy về ngay lập tức.

Anh ngồi vào trong xe thể thao, chiếc xe thể thao gầm lên, rất nhanh, anh lái ra khỏi biệt thự, tại một ngã rẽ đường, anh vốn muốn qua đó tìm cô nhưng một suy nghĩ khác lóe lên.

Anh tức giận rồi, hình như người con gái này căn bản không xem anh ra gì, nếu đã như vậy, anh cũng hà tất mặt dày mà cứ đi tìm cô ta?

Long Dạ Tước dù gì đi nữa cũng là người đàn ông có lòng tự tôn rất cao, không thể cứ mất mặt mà cứ bám theo cô.

Nhưng mà chết tiệt thật, cái loại cảm giác này thật sự không thoải mái chút nào.

Người con gái này một bên cự tuyệt anh đến gần, lại hết lòng mà leo lên người Dạ Trạch Hạo, xem ra cô không phải không cần, mà là người đàn ông đó không phải là anh thôi!

Long Dạ Tước tức đến cả ngực như bị vật gì đè lên.

Tô Lạc Lạc làm cho Dạ Trạch Hạo một bàn cơm, còn nấu một phần canh xương rất dinh dưỡng, Dạ Trạch Hạo đã rất đói rồi, ngồi trước bàn, ăn món mà cô nấu, rất là mãn nguyện.

“Tài nghệ bếp núc của em lại tiến bộ rồi.”

“Đúng thế! Công việc hiện tại là mỗi ngày nấu ăn cho bọn trẻ, sau này, nói không chừng tôi có thể làm được bếp trưởng nhà hàng năm sao đó.” Tô Lạc Lạc cười ha hả.

Dạ Trạch Hạo cười, “Vậy em và Long Dạ Tước ở chung với nhau như thế nào rồi?”

“Vì con cái, tôi đồng ý cùng anh ta chung sống hòa bình.”

“Chỉ là chung sống hòa bình?”

“Không thì sao?”

“Nam nữ cùng chung một nhà, dù sao cũng có phát sinh một chút gì đó chứ!” Dạ Trạch Hạo đang moi thông tin từ cô.

“Nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ là vì bọn trẻ mới ở cùng anh ta, anh nghĩ là tôi thích con người anh ta sao?”

Dạ Trạch Hạo có chút buồn cười, anh nghĩ, anh còn không làm gì được Tô Lạc Lạc, Long Dạ Tước cũng đừng mơ mà có được trái tim của cô, tại vì cô ta đối với tình cảm một chút hứng thú cũng không có.

Dạ Trạch Hạo ăn cơm cũng thấy ngon hơn, nghe cô ấy nói vậy, anh cũng yên tâm rồi.

“Sau này buổi trưa em có thể qua đây nấu cơm trưa cho anh được không?”

“Hai ngày nghỉ không được.”

“Đem bọn trẻ qua đây luôn.”

“Long Dạ Tước không cho phép tôi dẫn bọn trẻ qua đây.” Tô Lạc Lạc có chút phiền não.

“Bọn trẻ cũng là của cô mà, hơn nữa, tôi chỉ là đối tốt với bọn chúng, lại không hề bạc đãi bọn nó.” Dạ Trạch Hạo khuyên một tiếng.

“Nói sau đi! Tuy nhiên thứ hai đến thứ sáu buổi trưa tôi rảnh.”

Dạ Trạch Hạo cũng không cưỡng cầu, anh cười nói, “Được, vậy thì chúng ta nói chắc rồi đó.”

Ăn xong cơm trưa, Tô Lạc Lạc muốn lấy điện thoại, xem hình của bọn trẻ, nhưng khi cầm lên, thì thấy phía trên hiện năm cuộc gọi nhỡ, cô giật cả mình, nhấn vào xem, thì ra là Long Dạ Tước.

Anh ta tại sao lại gọi điện thoại cho cô? Có chuyện gì à?

Tô Lạc lạc nghĩ một hồi, cầm lấy điện thoại đến ngoài vườn, gọi vào điện thoại của Long Dạ Tước.

Trong phòng họp yên lặng.

Long Dạ Tước nhìn điện thoại reng lên, cái tên phía trên làm lông mày anh nhăn lại, nhưng lại không muốn nhấc máy.

Còn phía dưới hội nghị, các giám đốc cao cấp nhất thời đều im lặng, nhìn ông chủ. Long Dạ Tước đợi khi điện thoại vang lên tiếng cuối cùng, cuối cùng vẫn vớt lấy điện thoại, lạnh lùng bắt máy, “A lô!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.