Vợ Yêu Có Thời Hạn

Chương 12




Trời đã tối rồi, Bạch Hạo Duy mở miệng mời cô,“Chúng ta cùng đi ăn bữa tối nhé.”

Liếc nhìn anh một cái, cô lắc đầu nói:“Tôi muốn về nhà.”

Hôm nay ở công ty cô đã nghe nói anh là em họ của Diệp Uy, bắt đầu từ ngày mai sẽ nhận chức giám đốc thiết kế của Giai Tiên. Nghe nói trước kia anh là họa sĩ nổi tiếng trên trường quốc tế, nhưng hai năm trước gặp tai nạn nên bị mù, từ đó về sau không thể cầm bút vẽ nữa, sau thời gian dài nhận trị liệu, gần đây anh đã hồi phục thị lực.

Có đồng nghiệp nói, anh tới Giai Tiên công tác, là vì hết thời, rốt cuộc không vẽ được những tác phẩm xuất sắc như trước kia; Có người còn nói, bởi vì anh uống rượu quá độ, uống hỏng cả gan, ngón tay rất hay run rẩy, không thể cầm bút được nữa, vì thế mới nhờ đến cậu mình, cũng chính là chủ tịch công ty thực phẩm Giai Tiên Diệp Quang Đạt.

Mới ngắn ngủn một ngày, lời đồn về anh trong công ty đã bay đầy trời rồi.

Thấy cô phải đi, Bạch Hạo Duy đáng thương hề hề nói:“Coi như đi giúp tôi ăn một bữa cơm có được không? Tôi vừa phải trải qua hai lần giải phẫu, thân thể còn rất suy yếu, nếu một mình ăn cơm, chẳng may té xỉu cũng không ai để ý cả.”

Nghe anh nói đáng thương như vậy, lại nhìn sắc mặt anh quả thực rất tiều tụy, Hứa Tình Hoan do dự.

Nhìn ra cô đang dao động, Bạch Hạo Duy lại thêm sức lực.

“Không sao, cô không cần miễn cưỡng, tôi trở về ăn mì ăn liền cũng được, dù sao tôi cũng ăn mì ăn liền liên tục hơn nửa tháng nay rồi, lại ăn thêm một bữa nữa cũng chẳng quan trọng.”

Ngữ khí của anh rất cô đơn, giống như chú chó nhỏ bị người ta vứt bỏ trong đêm tối lạnh lẽo, làm cho Hứa Tình Hoan không có cách nào không để ý tới anh. Sự lạnh lùng thờ ơ của cô cũng chỉ là mặt ngoài thôi, trên thực tế, trái tim cô còn mềm yếu hơn bất cứ ai.

“Không cần ăn mì ăn liền, không có dinh dưỡng đâu, được rồi, tôi ăn đi ăn với anh, anh thích ăn gì?” Cô thầm nghĩ mình chỉ cùng anh ăn một bữa cơm thôi mà, cũng không tốn nhiều thời gian, huống chi vừa rồi nếu không phải anh thay cô đỡ cái thang nhôm kia thì người bị thương chính là cô rồi.

Nghe vậy, đôi mắt xếch của Bạch Hạo Duy nhất thời sáng ngời lên như kim cương, trên khuôn mặt anh tuấn có chút nữ tính đang tràn đầy vui sướng không thể giấu được, làm cho người đã ba mươi mốt tuổi như anh, thoạt nhìn lại thấy giống một chàng trai mới hai mươi tuổi.

“Cách đây không xa có một nhà hàng, chúng ta đến đó ăn được không?”

Đón nhận ánh mắt nóng bỏng của anh, Hứa Tình Hoan thấy hơi choáng váng, trong lòng cô dâng lên một tia rung động và có cả một cảm giác quen thuộc không nói nên lời, giống như trước kia cũng từng có người dùng ánh mắt đó chăm chú nhìn cô……

Thấy cô không nói lời nào, Bạch Hạo Duy lo lắng hỏi:“Cô không vui à? Vậy đổi nhà hàng khác nhé.”

“Không cần, cứ đến nhà hàng đó là được rồi.” Cô cũng từng đến đó ăn vài lần cùng em trai, đồ ăn nơi đó rất hợp khẩu vị của cô, môi trường cũng sạch sẽ nữa.

Tất cả những món anh gọi đều là món cô thích ăn, làm cho Hứa Tình Hoan có chút kinh ngạc.

“Làm sao anh biết tôi thích ăn cái gì?” Là trùng hợp, hay là trước đó anh đã từng điều tra rồi? Nhưng ngoài em trai ra, căn bản không có người nào biết những điều này, anh biết từ đâu nhỉ?

“À, cô thích những món đó sao? Thật trùng hợp nhé, những món đó tôi cũng thích ăn đấy.” Bạch Hạo Duy cười híp mắt, vui sướng tỏ vẻ,“Nếu khẩu vị của chúng ta hợp nhau đến vậy, thì sau này có thể thường xuyên đi ăn cùng nhau rồi.”

Đưa mắt nhìn anh một cái, Hứa Tình Hoan cũng không phụ họa lời nói của anh mà chỉ yên lặng cúi đầu dùng cơm.

Bạch Hạo Duy thân thiện gắp rất nhiều đồ ăn vào bát cô.

“Có một bác sĩ nói cho tôi, mỗi bữa nên ăn nhiều thức ăn có màu xanh, màu đỏ, màu vàng, màu trắng và màu đen, cái này gọi là đồ ăn ngũ hành, nó rất tốt cho sức khỏe, nào, cô ăn nhiều một chút đi.” Anh cười rất tươi, mặt mày sáng lạn, thoạt nhìn thực vui vẻ.

Hứa Tình Hoan vẫn trầm mặc, cô thường không nói nhiều, hơn nữa ở cạnh một người không quen lại càng không biết nói gì mới tốt.

Cô lãnh đạm hoàn toàn không ảnh hưởng chút nào đến Bạch Hạo Duy, anh vẫn cười rất vui vẻ.

“Đúng rồi, tôi còn chưa tự giới thiệu. Tôi tên là Bạch Hạo Duy, năm nay ba mươi mốt tuổi, trước đây là họa sĩ, nhưng bắt đầu ngày mai, tôi là giám đốc thiết kế của Giai Tiên. Bố tôi đã qua đời, mẹ và anh trai tôi thì sống ở nước ngoài nhiều năm rồi, trước mắt chỉ có một mình tôi ở lại Đài Loan.”

Nghe anh nói như vậy, cô mới ngẩng đầu, đưa ra nghi vấn:“Chủ tịch không phải là cậu của anh sao?”

“Đúng vậy.” Xem ra ai ở Giai Tiên cũng biết anh là cháu ngoại của chủ tịch rồi. “Có điều, tôi không ở cùng với họ, cậu có gia đình của mình, tôi không tiện đến quấy rầy, cho nên trước mắt tôi đang sống một mình. Còn cô thì sao.” Hai mắt anh sáng ngời nhìn cô.

“Tôi à?”

“Cô cũng tự giới thiệu đi, hiếm khi chúng ta mới có duyên cùng nhau ăn cơm thế này, chỉ là muốn hiểu thêm một chút về nhau thôi mà.”

“Không cần, ăn cơm xong tôi sẽ đi.” Cô chỉ ăn một bữa cơm cùng anh, cũng không tính phát triển thêm một bước với anh.

Bạch Hạo Duy uể oải cúi đầu, tùy ý chọc đồ ăn trong bát.

“Có phải cô khinh thường tôi không? Bởi vì tôi ỷ vào quan hệ với cậu để tiến vào Giai Tiên, hơn nữa mới vào mà đã lên làm giám đốc thiết kế rồi.”

“Tôi không nghĩ như vậy đâu.” Cô thản nhiên trả lời. Công ty thực phẩm Giai Tiên là của họ Diệp, bọn họ muốn phân công ai, cô cũng không có ý kiến gì. Hơn nữa đến lúc đó nếu biểu hiện của anh không tốt, dựa vào cá tính của Diệp Uy thì ba tháng sau sẽ mời anh ra ngoài thôi, cho dù là thân thích cũng vô dụng.

“Thật vậy ư? Nhưng có vẻ như cô không muốn nói chuyện với tôi, tôi còn nghĩ là cô chán ghét tôi.” Giọng anh khàn khàn buồn bã.

“Tôi không chán ghét anh.” Nhưng chưa nói tới thích.

“Cô thật sự không chán ghét tôi?” Bạch Hạo Duy lập tức lộ ra nụ cười vui sướng.

Hứa Tình Hoan bị ánh sáng rực rỡ trong ánh mắt anh làm trái tim đập lỡ một nhịp.

Cô phát hiện ra rằng thật ra anh cũng rất đẹp trai, ngũ quan đoan chính cẩn thận, da trắng, hai cánh môi mỏng tràn đầy gợi cảm mê người, khi anh không cười lộ ra một nỗi u buồn âm trầm, nhưng khi cười rộ lên, trông anh lại giống một cậu bé ngây thơ hạnh phúc.

Nụ cười đó, không biết vì sao lại làm cho cô có cảm giác vô cùng thân thiết, giống như đã gặp qua ở nơi nào ấy.

Vẻ mặt anh làm đáy lòng cô nổi lên hoài niệm, làm cho Hứa Tình Hoan kinh ngạc nhìn nụ cười trên môi anh đến thất thần.

Là ai? Cô đã từng gặp nụ cười như thế ở trên mặt ai?

Sáng sớm, Hứa Triết Tự lái xe đưa chị đến Giai Tiên, ngay khi Hứa Tình Hoan chuẩn bị xuống xe, đột nhiên anh nghĩ tới một chuyện, vội vàng lên tiếng gọi chị lại.

“Chị, gần đây có người nào đến công ty tìm chị không?”

“Không có.”

“Nếu có người không quen biết đến tìm chị, thì mặc kệ anh ta nói cái gì chị cũng không được để ý nhé, biết chưa?” Vẻ mặt anh thận trọng dặn dò.

“Làm sao có thể có người không quen biết đến công ty tìm chị chứ?” Hứa Tình Hoan khó hiểu hỏi.

“Em nói là nếu. Chị cũng biết đấy, gần đây có rất nhiều tập đoàn lừa dối, các loại lừa gạt đa dạng ùn ùn, em lo lắng là có một số chuyện trước đây chị không nhớ rõ, sẽ dễ bị người ta lừa.” Hứa Triết Tự vội vã giải thích.

“Chị chỉ quên một vài chuyện thôi, cũng không phải ngu ngốc, nào có bị lừa dễ dàng như vậy chứ, em không cần quan tâm đâu.” Nói xong, trừng mắt nhìn em một cái, Hứa Tình Hoan mới xuống xe.

Thẳng đến khi nhìn thấy thân ảnh của chị đi vào cửa lớn, Hứa Triết Tự mới lái xe rời đi.

Có lẽ là anh suy nghĩ nhiều quá, người kia hẳn là sẽ không đến đây tìm chị đâu, ngày đó anh cũng nói rõ ràng với anh ta rồi, nếu anh ta dám xuất hiện trước mặt chị, anh tuyệt đối sẽ không bỏ qua.

Nhớ lại lời nói của người đàn ông kia, Hứa Triết Tự đến nay vẫn không thể xác định được những lời đó là thật hay giả, nhưng chuyện gì anh ta nói, lại chỉ có anh cùng một người khác mới biết được.

Bảy ngày trước, bỗng nhiên có một người đàn ông đi vào phòng làm việc của anh, nói với anh –

“Ngón út chân trái của em bị thiếu một ít, đó là bởi vì khi em năm tuổi bị xe đè vào, nghiền nát ngón út đó. Vào trung học em bắt đầu đam mê chụp ảnh, bức ảnh đầu tiên là chụp hai con chó nhỏ đang đánh nhau.”

“Mười bảy tuổi em có bạn gái đầu tiên, nhưng không nghĩ tới em chính là đối tượng bắt cá hai tay của cô gái đó, sau khi biết chuyện này, ở trước mặt cô ấy em đã đập chiếc mp3 vốn là món quà sinh nhật em muốn tặng cho cô ấy, bởi vì cằm cô gái đó có một nốt ruồi, thế nên từ đó về sau em rất ghét những cô gái nào có nốt ruồi ở cằm.”

Vẻ mặt anh khiếp sợ. “Anh là ai? Vì sao biết chuyện này?” Chuyện bí mật này, trừ chị mình ra, anh chỉ nói cho một người.

“Anh là anh rể Phí Lăng Tuyên của em, anh muốn gặp Tình –”

Còn không nghe anh ta nói hết câu, anh đã túm lấy cổ áo anh ta, chửi ầm lên.

“Anh nói anh là anh rể của tôi? Thế thì tôi là Obama nhé!”

Cổ áo bị túm chặt làm khó thở, người đàn ông kia giãy giụa muốn vung tay anh ra.

“Triết Tự, buông tay, anh thật sự không lừa em đâu, anh là Phí Lăng Tuyên, a!” Bụng bị đấm một quả, anh đau đến nỗi phải cúi gập thắt lưng, không nói nên lời.

“Mẹ nó! Anh nói anh là Phí Lăng Tuyên, anh coi tôi là tên ngốc hả? Cho dù ban ngày ban mặt tôi gặp phải quỷ, thì cũng không có đạo lý nào là sau khi chết đi anh lại thay đổi khuôn mặt cả, hay là anh muốn nói cho tôi biết, dưới địa ngục bây giờ cũng đang lưu hành phẫu thuật chỉnh hình hử?”

Người đàn ông kia hỏi lại:“Nếu anh không phải Phí Lăng Tuyên, làm sao có thể biết chuyện này? Chuyện đó là do chính mồm em nói cho anh mà. Đúng rồi, còn nữa, lần đầu tiên em nhận được giải thưởng nhiếp ảnh quốc tế, anh đã tặng cho em một máy ảnh cybershot mà em vẫn muốn mua, còn có một quyển album AV của nữ diễn viên Nhật Bản gợi cảm.” (album AV: nội dung dành cho người lớn… )

Nghe đến những lời này, Hứa Triết Tự ngây ngẩn cả người. Chuyện anh rể cho anh quyển album đó, là bí mật giữa anh và anh rể, anh chưa bao giờ nói với ai, ngay cả chị gái cũng không biết.

Trừng mắt nhìn khuôn mặt xa lạ kia một lát, anh cười lạnh. “Tôi không biết anh có ý đồ gì, cũng chẳng biết tại sao anh biết những chuyện này, nhưng anh đừng tưởng lừa được tôi nhé.”

“Anh biết em khó có thể tin được, ngay cả khi anh tỉnh lại, phát hiện mình biến thành một người khác, cũng cực kỳ khiếp sợ và không thể tin nổi. Anh không biết rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Nhưng mà, nhưng đây quả thực chính là chuyện thật. Trải qua một tiếng phẫu thuật cấy ghép giác mạc, anh tỉnh lại, liền phát hiện mình đã biến thành một người khác, anh không có trí nhớ của người kia, nhưng lại nhớ tất cả những gì thuộc về Phí Lăng Tuyên.”

Nghe thấy mấy lời ly kỳ đó, tuy rằng anh cũng giật mình, nhưng vẫn không thể tin được, giận dữ hét lên.

“Tôi chẳng cần biết tại sao anh lại chạy đến đây, tại sao phải biên kịch ra mấy chuyện ma quỷ đó? Anh mau cút đi cho tôi, nếu để tôi nhìn thấy anh, thì cứ nhìn thấy một lần, tôi sẽ đánh anh một lần.” Anh túm cổ áo anh ta rồi kéo ra ngoài.

Nhưng anh ta không chịu đi, hai tay nắm chặt lấy cái bàn.

“Triết Tự, em hãy tin anh đi, anh không lừa em đâu, anh nghĩ có lẽ ông trời thương hại anh, cho nên mới để anh cơ hội sống lại, để anh may mắn sống sót bằng thân phận của một người khác, anh nghĩ muốn gặp Tình Hoan, anh –” Nói còn chưa xong, liền nghe thấy tiếng rống to.

“Tôi tuyệt đối sẽ không cho anh gặp chị tôi!”

“Vì sao?”

“Nếu anh dám nhắc đến chuyện gì có liên quan đến Phí Lăng Tuyên trước mặt chị ấy, tôi sẽ giết anh!”

Một ý niệm lóe lên trong đầu, người đàn ông lo lắng hỏi:“Vì sao không thể nhắc đến? Có phải Tình Hoan xảy ra chuyện gì không?”

Anh không trả lời, vặn bung bàn tay đang nắm lấy cái bàn kia, hung tợn tống anh ta ra khỏi phòng, tàn khốc cảnh cáo. “Tôi mặc kệ anh là ai, nếu anh dám xuất hiện trước mặt chị tôi, nói chuyện liên quan đến Phí Lăng Tuyên với chị ấy, tôi tuyệt đối không tha cho anh!”

Sau khi bị thôi miên, chị đã rất vất vả mới quên được chuyện thống khổ là Phí Lăng Tuyên đã chết, để chị khôi phục bình tĩnh, anh tuyệt đối không cho phép kẻ nào nhắc đến anh rể với chị, cho dù người kia thật sự là anh rể cũng không được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.