Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 72-79




Cuối tuần này, Diệp thị sẽ mở một buổi tiệc ăn mừng và thông báo về việc đổi chủ tịch. Những người trong giới kinh doanh đều được mời tham gia và đương nhiên sẽ có Lục Lãnh Phong

Từ hôm thứ hai, Hy Nguyệt đã sai người mang thiệp mời đến biệt thự Diệp gia như một cách để chọc tức. Cầm tấm thiệp trên tay, ả Hy Tuyết lại nảy sinh ra một ý tưởng

Trưa hôm ấy, cô ta đã sửa soạn quần áo rồi đến Trần thị

-Trần tổng, có một cô gái đang đứng ở sảnh chính, cô ấy nhất quyết đòi gặp ngài

-Vậy cho cô ta vào đi

Cậu nhân viên cúi người rồi ra khỏi phòng làm việc của lão ta. Ông ta cứ nghĩ người đó là Hy Nguyệt, cô đến tìm ông vì chuyện hôm ở nhà hàng

Chưa đầy mười phút, Hy Tuyết đi theo người nhân viên lên phòng chủ tịch. Vừa bước vào đã thấy Trần tổng ngôi chễm chệ ở chiếc ghế xoay bên bàn làm việc

-Rất vui được gặp ngài, Trần tổng

-Cô là...?

Hy Tuyết nhìn ông ta cười rồi đáp

-À, tôi là Diệp Hy Tuyết

-Diệp tiểu thư, thì ra là con của Diệp tổng. Ngồi đi

Cô ta từ từ lại bên ghế sô pha, lão Trần tổng cũng tiến lại ngồi xuống vắt chéo chân sau đó rót ra một tách trà đưa cho Hy Tuyết

-Không biết Diệp tiểu thư gặp tôi đây là có chuyện gì?

Lão Trần tổng nhìn Hy Tuyết đầy nghi hoặc, cô ta uống lấy một ngụm trà rồi cười nói

Đương nhiên là có chuyện mới gặp ngài rồi

-Chắc ngài cũng có thiệp mời của Diệp thị chứ nhỉ?

Ông ta gật đầu, đưa mắt nhìn Hy Tuyết ý chỉ cô ta tiếp lời

-Chắc ngài cũng muốn...cô gái ở nhà hàng VN?

-Cô muốn ám chỉ điều gì thì cứ nói thẳng

-Tôi muốn giúp Trần tổng đây thôi

Lão đưa ánh mắt nghi hoặc nhìn Hy Tuyết

-Giúp?

Đương nhiên rồi

Nhìn biểu hiện của Trần tổng, xem ra vẫn còn nghi ngờ cô ta bèn nói thêm

Đến ngày hôm đó, tôi sẽ chuốc thuốc khiến ả trở thành của ngài

-Không phải giao dịch chứ? Cô muốn tôi làm gì cho cô

Ả Hy Tuyết nhếch môi rồi nói tiếp

-Chỉ cần ngài chơi con điểm đó đến chết cho tôi...sau đó quay phim lại khiến ả nhục nhã

-Xem ra cô ta đã đắc tội gì đó với Diệp tiểu thư đây rồi

Đắc tội gì chứ? Chẳng qua tôi đang muốn giúp ngài thôi mà

Trần tổng suy nghĩ một lúc rồi nhớ đến dáng vẻ hôm ấy của Hy Nguyệt sau đó lại nghĩ ngay đến cảnh tượng cô rên rỉ dưới thân ông ta mà liếm mép

Được, hợp tác vui vẻ

Biết rằng đã được ý muốn, Hy Tuyết hả hê rời khỏi Trần thị mà ả không hề biết rằng chính hành động vừa rồi đã khiến ngày tàn của mình đến nhanh hơn

Trước giờ diễn ra buổi tiệc hơn hai tiếng, Khánh Hà đã chuẩn bị cho Hy Nguyệt hai bộ đầm dự tiệc một xanh và một đen

Hai chiếc váy đều được thiết kế ôm sát người tay dài. Cổ chữ V được đính một hàng pha lê, khoe khéo xương quai xanh cùng rãnh ngực mê người. Tuy có hơi đơn giản nhưng lại vô cùng tinh tế, sang trọng

-Bộ màu xanh này mặc vào buổi tối nhất định là rất đẹp...hay là chị mặc bộ này đi

Khánh Hà cầm bộ váy màu xanh lên nhìn ngắm rồi đưa cho Hy Nguyệt. Cô nhận lấy chiếc váy sau đó lại đặt nó xuống

-Chị thấy bộ đen vẫn đẹp hơn cơ

Cô cầm lấy chiếc váy rồi đi vào phòng. Khánh Hà nhìn theo cô lắc đầu, nhìn sơ qua thì bộ màu xanh vẫn đẹp hơn nhưng Khánh Hà hiểu vì sao cô lại chọn bộ dự tiệc đen

Bởi vì Hy Nguyệt vẫn chưa quên được cái đêm kinh hoàng đó, cô vẫn chưa buông bỏ được quá khứ. Mà cũng đúng thôi, ngày nào chưa trả thù tên Lục Lãnh Phong thì ngày đó Hy Nguyệt vẫn nhớ, vẫn nhớ rất kĩ về ba năm trước

Chiếc ô tô đắt tiền dừng lại trước cổng Diệp thị, Hy Nguyệt từ từ đặt chân xuống, đi theo sau là Khánh Hà

Bữa tiệc cũng sắp bắt đầu, phía trong đã có vài vị khách, ai ai cũng diện trang phục đắt tiền. Giới truyền thông, phóng viên cũng đều có mặt đầy đủ nhưng bọn họ đều không biết mục đích của bữa tiệc này là gì

Gần hai mươi phút sau, quan khách cũng đã đến đông đủ, họ luôn lấy làm thắc mắc vì sao lại không thấy Diệp Hoàng đầu, thân làm chủ tịch thì ông ta phải đi mời rượu chứ?

Tiếng giày cao gót từ từ bước lên sân khấu, đồng thời ánh đèn đột nhiên sáng lên, ai nấy đều quay sang nhìn

Hy Nguyệt mỉm cười, rồi đi lại chiếc micro đứng, giọng nói cứ phát ra âm tại người nghe

-Xin chào tất cả các vị quan khách, lời đầu tiên cho tôi xin cảm ơn các vị đã đến dự buổi tiệc hôm nay của Diệp thị. Công ty của chúng tôi cũng có vài việc để thông báo đến mọi người

Cô dừng lại hít một hơi sâu rồi nói tiếp

-Kể từ hôm nay Diệp thị chính thức đổi chủ tịch và vị chủ tịch mới chính là tôi...Diệp Hy Nguyệt, rất vui được gặp mọi người

Mọi người đều kinh ngạc, cái tên này nghe quen quả? Không phải là vị tiểu thư của Diệp gia gả cho Lục tổng vào ba năm trước sao?

Lục Lãnh Phong đứng ở phía xa, nhàm chán uống lấy một ngụm rượu. Khi nghe đến tên của chủ tịch, anh mới đặt ly rượu xuống chiếc bàn bên cạnh rồi đưa mắt lên sân khấu

Dưới ánh sáng mờ mờ của chiếc đèn cộng thêm việc Lục Lãnh Phong đứng từ xa nên không tài nào có thể nhìn rõ nhưng anh chắc chắn mình không nghe nhầm, bóng dáng quen thuộc ấy chính là Hy Nguyệt

-Đúng là em thật rồi

Sở dĩ anh vẫn chưa biết cô quay về bởi vì Lục gia đã giấu anh chuyện này, mọi người sợ khi biết thì Lục Lãnh Phong lại lao đầu vào rượu, điều đó không tốt cho sức khỏe của anh

Sau vài lời phát biểu của Hy Nguyệt thì buổi tiệc chính thức bắt đầu, biết cô là chủ tịch nên các quan khách chủ động đến để mời rượu xem như chúc mừng

Nhận được thiệp mời, Hy Tuyết thay Diệp gia đến dự tiệc, cô ta đứng bên cạnh lão Trần tổng, nhìn Hy Nguyệt mà tức điên

-Này, tôi tưởng cô ta là thư kí nhưng..

Khi biết Hy Nguyệt là chủ tịch mới nhận chức, Trần tổng hơi do dự về kế hoạch hợp tác với Hy Tuyết

-Chẳng qua cũng chỉ là một con đàn bà thôi ông sợ gì chứ

Ả uống lấy một ngụm rượu rồi nói tiếp

-Ông quay phim lại rồi tung đoạn video đó lên xem nó còn ngốc đầu mà vênh váo được hay không?

Nghe lời Hy Tuyết nói, lão Trần gật gù đồng ý rồi lẩm bẩm suy nghĩ

-Đúng rồi, chẳng qua cũng chỉ là một con đàn bà thôi, ghê gớm gì chứ

Cô ta đi đến bên cạnh Hy Nguyệt, giả vờ hối lỗi nói

-Nguyệt, chị xin lỗi em vì thời gian qua đã....

Nghe tiếng Hy Tuyết, cô quay sang thì thấy ả đang lấy tay chậm chậm nước mắt. Nhìn gương mặt của cô ta, Hy Nguyệt đặt ly rượu xuống, khoanh hai tay trước ngực khẽ nhíu mày nhìn ả

-Chị xin lỗi em nhiều lắm, hy vọng em tha lỗi cho chị, Nguyệt

Thấy thái độ của em gái, Hy Tuyết bèn níu lấy tay áo của cô tha thiết cầu xin

-Ừm, mà tôi với chị không thân tới mức đó đâu

Hy Nguyệt không tiện nói nhiều, chỉ thờ ơ trả lời. Cùng lúc đó Trần tổng bước đến ngay ở phía sau để phân tán sự chú ý của cô

-Cô Diệp à, chuyện lần trước ở nhà hàng tôi thật sự rất xin lỗi mong...mong Diệp chủ tịch đây bỏ qua

Nghe có người gọi mình, cô mặc kệ Hy Tuyết mà quay lại đằng sau, nhìn người trước mặt Hy Nguyệt mở giọng hơi khinh thường

-) thì ra là Trần tổng

Nhận thấy cô không chú ý, Hy Nguyệt liền nhanh chóng lấy gói thuốc nhỏ đổ vào ly rượu vang của Hy Nguyệt đang đặt trên bàn, sau đó lắc lắc để thuốc hòa vào rượu rồi đặt lại vị trí cũ, mọi thao tác đều vô cùng nhanh nhẹn.

-Diệp chủ tịch, nếu vậy tôi và cô cùng uống ly rượu coi như bỏ qua chuyện cũ được không?

Hy Nguyệt gật đầu, cười cười theo phép lịch sự, xoay qua để lấy ly rượu thì thấy Hy Tuyết đã biến mất từ lúc nào

Trong lòng cô dấy lên nghi ngờ, hai người này không phải là đang hợp tác với nhau chứ?

Cô lấy ly rượu lên được ra phía trước, Trần tổng cũng đưa ly rượu vang của lão lên, tiếng thủy tinh cứ thế va vào nhau. Cô sợ có sự cố nên chỉ đặt ly rượu trước môi, lão ta thấy vậy bèn lên tiếng

-Diệp chủ tịch hẹp hòi đến nổi không chịu uống ít rượu với tôi đây sao?

Trùng hợp lúc đó máy quay lại lia đến trước mặt cô, sợ phóng viên lại viết mấy cái không hay nên Hy Nguyệt đành nhắm mắt uống lấy một ngụm nhỏ, cô nghĩ uống một ngụm như vậy chắc cũng không sao

Trần tổng thấy cô uống lấy ly vang đỏ thì vẻ mặt vô cùng hài lòng, lão ta buôn thêm đôi ba câu thì cũng rời đi

Hy Nguyệt đứng ở đó thêm gần mười phút nhưng vẫn chưa có chuyện gì, chắc là nghĩ ngợi nhiều quá thôi nhưng Hy Nguyệt luôn cảm thấy dường như có ai đó luôn nhìn mình

Hy Nguyệt nhìn xung quanh thì lại vô tình bắt gặp ánh mắt của Lục Lãnh Phong. Cô nhìn anh, anh cũng nhìn cô

Xem ra anh ta không hề thay đổi, dáng vẻ cao lãnh, lạnh lùng vẫn như ngày nào. Ba năm trước, cũng chính nó đã từng khiến trái tim Hy Nguyệt xao động

Tâm năm giây, Hy Nguyệt choàng tỉnh, cô vội tìm đến bạn chỗ Khánh Hà

Trực tiếp đối diện gương mặt Hy Nguyệt, Lục Lãnh Phong vô thức cười. Tìm kiếm bao nhiêu lâu cuối cùng cũng gặp lại em, VỢ yêu của anh!!!

Lúc này thuốc đã bắt đầu phát huy tác dụng, cả người nóng ran, bước đi cũng loạng choạng. Khánh Hà bèn lo lắng hỏi

-Nguyệt, chị không sao chứ?

-Chắc là do uống rượu nên hơi chóng mặt. Chị.. chị về trước, em ở lại sắp xếp buổi tiệc

Khánh Hà nghe cô dặn dò liền gật đầu, Hy Nguyệt cũng nhanh chóng rời khỏi Diệp thị. Bởi vì sợ phóng viên thấy biểu hiện của mình nên Hy Nguyệt chọn đi trong một góc khuất để đi ra cổng lấy xe

Ai ngờ chính bởi vì hành động đó của cô đã tạo cơ hội cho lão Trần tiến hành động hơn. Vì cái thuốc quái quỷ đó mà cô phải vịn tay vào vách tường để lấy thăng bằng, bước đi vô cùng chậm

Trần tổng từ phía sau tiến tới, ngang nhiên vòng tay qua eo cô rồi bóp mạnh lấy một bên mông giở giọng để tiện nói

-Diệp chủ tịch có cần anh đây giúp gì không?

-Cút, cút.cút đi

Hy Nguyệt dùng hết sức để đẩy ông ta ra nhưng chỉ vô ích, thuốc càng để lâu thì lại càng ngấm tác dụng. Lúc nãy cô đúng là quá bất cẩn rồi.

Ông ta dán mắt chăm chú nhìn vào khe ngực mà liếm môi thèm thuồng. Trong đầu lão không ngừng tưởng tưởng lên những hình ảnh đồi trụy

- Bỏ cái tay thối của ông ra khỏi người cô ấy

Giọng nói quen thuộc từ phía sau vọng lên, thanh âm lạnh lùng, băng lãnh đến đáng sợ

Trần tổng không biết kẻ nào dám phá chuyện tốt của ông, lão ta còn định xoay người lại mắng hắn một trận

-L-Lục...tổng

Vừa thấy người trước mặt, ông ta đã như mèo cụp đuôi. Nghĩ tới việc có được mỹ nhân và phải đối đầu với Lục tổng thì lão Trần đã ngoan ngoãn làm theo lời anh bỏ tay ra khỏi người Hy Nguyệt

-Còn không cút?

Đứng trước khí thế khủng bố của Lục Lãnh Phong, lão Trần đổ mồ hôi ướt đẫm cả lưng, mặt cũng xanh lại lập tức rời đi

Biết rõ trước mắt là người mình hận nhưng Hy Nguyệt vẫn vô thức nhào vào lòng anh, hương thơm quen thuộc có phần khiến cô dễ chịu hơn

Hành động của Hy Nguyệt khiến anh hơi bất ngờ, vẻ mặt của cô không ổn Lục Lãnh Phong lo lắng hỏi

-Hy Nguyệt, em có bị làm sao không?

-Hạ...dược ưm..ưm

Cả người cô vô cùng ngứa ngáy, liên tục cọ cọ đầu vào khuôn ngực của Lục Lãnh Phong

-Để anh đưa em về

-Ưm..ưm...

Nói rồi, anh bế xốc cô lên để đi ra xe, Hy Nguyệt quàng hai tay qua cổ anh vô cùng hợp tác

Đặt cô gái nhỏ ngồi vào ghế phụ, thắt dây an toàn xong xuôi Lục Lãnh Phong định lái xe đưa cô về biệt thự nhưng tình hình trước mắt có vẻ không ổn, anh bèn lái ô tô đến khách sạn gần Diệp thị nhất

.

.

*Cach*

Anh đặt Hy Nguyệt xuống giường rồi bỏ đôi cao gót và túi xách sang một bên. Lục Lãnh Phong đang định gọi cho Tiểu Giang bảo cậu ấy gọi bác sĩ đến khám cho Hy Nguyệt

Chưa kịp lấy điện thoại thì cô đã nhướn người ngồi dậy, ôm chặt lấy anh. Hai tay không ngừng sờ soạng phía trước, cách một lớp sơ mi nhưng Hy Nguyệt vẫn cảm nhận được từng múi cơ rắn chắc của anh

-Nóng...giúp....tôi

Lục Lãnh Phong vì hành động của cô mà bị đứng hình vài giây, anh bỏ điện thoại lên chiếc tủ đầu giường rồi cố gắng tháo hai tay cô ra

-Ráng chịu một chút...anh sẽ gọi bác sĩ đến ngay

Lục Lãnh Phong nắm lấy hai tay cô nói vô cùng chắc nịch. Cô yếu ớt lắc đầu, liên tục vặn vẹo cơ thể

-Ưm...khó..chịu quá

Dù trong phòng đã bật điều hòa nhưng bên trong Hy Nguyệt vẫn vô cùng nóng y như là có lửa đốt

Anh đặt Hy Nguyệt nằm lên gối đầu luôn miệng bảo cô cố chịu một chút, anh sẽ gọi bác sĩ nhưng chỉ cần để lâu hơn năm phút thôi thì cô sẽ chết vì khó chịu mất

Ngay lúc đó tiếng chuông điện thoại bên trong túi xách của cô vang lên, Lục Lãnh Phong nhanh chóng lấy điện thoại ra

-Khánh Hà?

-Đưa...đưa t...tôi

Nghe anh lầm bầm hai từ "Khánh Hà" cô cắn chặt môi dưới để cố lấy lại ý thức, rồi với tay ra lấy điện thoại

-Alo, chị đã về nhà chưa? Sao xe vẫn còn ở Diệp thị vậy? Nguyệt, Nguyệt

Vừa bắt máy, Khánh Hà lo lắng hỏi dồn, cô chỉ yếu ớt đáp lại

-C-chị...không sao

-Có thật là chị không sao không? Bây giờ chị ở đâu? Chị về đến nhà chưa?

-Chị...k-không sao cả..em đừng...đừng lo lắng

Dứt lời, Hy Nguyệt lập tức tắt máy rồi để chiếc điện thoại sang một bên. Đầu dây bên kia đã tắt máy, Khánh Hà cũng tự trấn an bản thân

-Chắc là mình lo quá thôi, chị ấy không sao đâu

Hy Nguyệt nằm trên giường nhưng thân thể lại cựa quậy không thôi. Cô với hai tay ra kéo mạnh lấy Lục Lãnh Phong khiến thân thể to lớn của anh phủ lên người Hy Nguyệt

-Giúp...giúp tôi

Lý trí của Hy Nguyệt đã hoàn toàn biến mất, cô vòng hai tay qua cổ kéo mạnh anh xuống rồi rúc đầu vào cổ hít hà lấy mùi hương nam tính trên người Lục Lãnh Phong

-Em biết anh là ai không?

Giọng nói khàn khàn của anh vang bên tai cô. Lục Lãnh Phong đang cố đè nén dục vọng của mình xuống nhưng tiểu yêu tinh dưới thân lại liên tục chiếm tiện nghi

-Lục......Lãnh. Phong, giúp...giúp tôi

Giọng nói ngắt quãng của Hy Nguyệt, anh cổ khống chế chính mình mà hỏi

-Em không hận anh sao?

-Em-...nóng lắm..giúp...giúp

Lục Lãnh Phong khó khăn tháo gỡ từng ngón tay thon dài, trắng nõn của cô ra khỏi cổ mình sau đó ngồi dậy nắm lấy hai tay để cô gái nhỏ khỏi phải sờ soạng lung tung

-Lần này là em tự nguyện? Em không hận anh nữa?

-Giúp...giúp

Anh đã từ từ nới lỏng cổ tay Hy Nguyệt, tóm được cơ hội cô nhoài người một lần nữa ôm lấy anh.

Chiếc áo vest anh đã bỏ sang một bên nên cũng dễ dàng tạo cơ hội cho Hy Nguyệt. Cô gái nhỏ nghịch ngợm cởi từng chiếc cúc trên áo sơ mi, ngang nhiên đặt tay lên ngực trần

Anh như bị kích thích vòng một tay qua eo nhỏ, nếu cứ tiếp tục e rằng anh sẽ không nhịn nổi mất

-Muốn...muốn ưm..ưm...

Da thịt mát lạnh chạm vào tay làm cô đôi ba phần dễ chịu hơn. Xem ra Hy Tuyết hạ dược cô với liều lượng không phải là ít

Như có luồn điện chạy trong người, Lục Lãnh Phong lập tức đem cô gái khóa trụ dưới thân. Anh thật sự không thể kìm nén được nữa rồi

Đây là do em cố ý

Dứt lời, áo sơ mi nhanh chóng đã bị vứt xuống sàn, anh toang định xé bộ váy dự tiệc cô đang mặc thì liền bị Hy Nguyệt ngăn cản

-Tên k-khốn...không...không được...xé

Cô gái này dù bị hạ dược đến mức này mà vẫn có thể chửi Lục Lãnh Phong được xem ra là ghét anh nhiều lắm

Được rồi, anh không xé. Nghe theo em tất

Dứt lời, anh đặt lên trán cô một nụ hôn vô cùng ôn nhu sau đó lần mò tìm đến khóa kéo, cởi chiếc váy đen vứt sang một bên

Nhìn ngắm cơ thể của cô, Lục Lãnh Phong khẽ nuốt nước bọt. Ba năm gặp lại mà thân hình của cô vẫn hoàn hảo như vậy, vòng nào ra vòng nấy thực sự quá đổi mê người

Anh nhanh tay tháo nốt luôn chiếc bra đen và quần lót còn sót lại trên người Hy Nguyệt để tiện việc hành sự"

Anh áp môi mình lên môi cô, bàn tay phạm thượng đặt lên ngực cô xoa xoa bóp bóp

Tiếng rên nhè nhẹ, kiều diễm của Hy Nguyệt như đang cổ vũ cho anh tiếp tục. Lục Lãnh Phong cũng đã nhanh chóng cởi bỏ chiếc quần vướng víu trên người mình

Anh nhẹ nhàng tách hai đùi cô vòng qua hông mình, từ từ tiến vào bên trong kkk kkkkk. Cô luồn tay vào trong tóc anh từ từ cảm nhận khoái cảm

Hai cơ thể cứ thế quấn lấy nhau, ân ân ái ái không rời. Cả căn phòng bây giờ chỉ còn lại tiếng thở hổn hển chàng trai và tiếng rên rỉ the thé của cô gái

Sáng hôm sau

Hy Nguyệt là người thức dậy trước, vừa mở mắt đã thấy gương mặt của Lục Lãnh Phong thì vô cùng chán ghét. Ấy thế mà tay của anh ta còn ôm chặt lấy eo cô, cảnh tượng trong vô cùng hạnh phúc

Cô từ từ tách ra khỏi người anh với lấy chiếc khăn tắm che đi cơ thể, cố nhịn cơn đau mà nhặt lại hết quần áo sau đó đi vào nhà tắm

Mười lăm phút sau, Hy Nguyệt bước ra thì vừa hay Lục Lãnh Phong cũng đã tỉnh ngủ. Gương mặt quá đổi anh tuấn, ngũ quan vô cùng hoàn hảo khiến ai cũng phải mê mệt nhưng Hy Nguyệt thì không

Cô chán ghét gương mặt đó, chán ghét con người đó. Chán ghét vô cùng!

Mặc kệ ánh mắt của Lục Lãnh Phong đang nhìn mình, cô cứ đi đến bên tủ đầu giường lấy điện thoại và túi xách rời đi

Vừa bước ra cửa thì cô xoay người bước lại gần chân giường, mở túi xách lấy ra một tấm thẻ ném lên giường, lạnh lùng nói

-Quên ngày hôm qua đi, tạm biệt

Nói rồi, Hy Nguyệt liền lập tức rời khỏi. Anh cầm lấy tấm thẻ tín dụng mà siết chặt lại

Anh vậy mà bị cô xem trai bao sao?

Hy Nguyệt từng bước rời khỏi khách sạn, cô định đón taxi để quay về căn hộ nhưng bây giờ còn chưa được bày giờ thì lấy đâu ra xe

Hết cách, Hy Nguyệt bèn lấy điện thoại để gọi cho Khánh Hà

-Alo, em lấy xe đến khách sạn gần công ty đón chị nha. Chị đang đứng ở phía trước này

-Được rồi, chị chờ một chút em sẽ đến ngay

Hy Nguyệt đứng chờ thêm gần mười phút thì Khánh Hà cũng đã lái chiếc ô tô đến. Cô mở cửa xe ngồi vào ghế phụ, đợi thắt dây an toàn thì Khánh Hà cũng lái đi

-Hôm qua chị bị làm sao vậy?

-À không có gì đâu, em yên tâm

Trả lời Khánh Hà xong cô hơi trầm ngâm suy nghĩ

Hy Nguyệt thật không ngờ lại gặp Lục Lãnh Phong trong trường hợp đó

-Khánh Hà à, một lát nữa nhờ em đến tiệm thuốc mua giúp chị...thuốc tránh thai

Chần chừ mãi, cô mới ấp úng nói ra

Hôm qua anh ta có xài bảo hộ hay không bảo hộ thì tốt nhất vẫn nên mua thuốc tránh thai. Ai biết được lỡ xui xẻo lại mang thai thì như nào, phòng ngừa vẫn tốt hơn

-Dạ? thuốc tránh thai?

Khánh Hà ngạc nhiên hỏi lại để chắc chắn cô không nghe nhầm. Cô định nói thêm gì đó nhưng nhìn thấy vẻ mặt ưu tư của Hy Nguyệt nên cũng thôi

-Một lát em sẽ mua giúp chị

Hai người về căn hộ một lúc thì cũng phải thay quần áo rồi đến Diệp thị

Bây giờ cô vừa làm chủ tịch Diệp thị lại vừa phải điều hành tập đoàn Ari ở Anh nên công việc có phần nhiều hơn

Ari, vốn dĩ là tập đoàn của mẹ cô gầy dựng trước khi đến thành phố. Trước đây, công ty ấy do quốc vương Andrew thay mẹ cô quản lý nay Hy Nguyệt trở về nên ông ấy đã giao lại cho cô

Ngồi trên chiếc ghế xoay xem xét hồ sơ nhưng Hy Nguyệt chẳng thể tập trung nổi. Cô ngả lưng ra phía sau, suy nghĩ một lát rồi quay sang Khánh Hà

-Em gọi cho cậu chị, nhờ cậu ấy chuẩn bị cho chị thêm hai người

-Dạ, mà để làm gì vậy?

Cô nhìn Khanh Hà cười rồi xoay xoay chiếc bút trong tay

-Vốn dĩ định để lâu thêm một chút nhưng mà xem ra đám người Diệp gia đó không hề biết điều

-À, còn nữa thông báo với truyền thông, thứ hai tuần sau Diệp thị tổ chức họp báo

Hy Tuyết đang ngồi ở sô pha, cô ta đang vô cùng thích thú chờ đợi cuộc gọi và đoạn video từ Trần tổng

Hơn năm phút sau, lão Trần gọi đến, ả nhếch mép rồi bắt máy

-Sao nào, ả ta vừa miệng ông chứ?

-Má nó, nhờ ơn phước của cô, tôi không những không ăn được cô ta mà bây giờ còn bị LCK hủy hợp đồng rồi này...

Trần tổng đỏ bừng cả mặt, ông ta cứ thế mắng Hy Tuyết một trận cho bỏ tức. Dường như đã biết kết quả, Hy Tuyết lập tức tắt máy. Cô ta ném nhẹ chiếc điện thoại qua một bên, tay cuộn lại thành đấm tức giận đập xuống bàn.

-Mẹ kiếp, sao mày hên quá vậy Hy Nguyệt. Được rồi, mày cứ chờ đó đi con chó

Chủ nhật hôm đó, Hy Tuyết đang lái xe trên đường, lúc cô ta dừng đèn đỏ thì có hai người đàn ông mặc vest đen ngang nhiên đi vào xe

-Các người là ai?

Mặt cô ta hơi tái lại, giọng nói có phần hơi rung rung, ả thầm nghĩ rồi chửi thề

-Chết tiệt! Con đường này vắng quá làm sao kêu cứu đây

-Hai anh tha cho tôi, tôi...tôi sẽ cho hai anh tiền mà

Thầm nghĩ, Hy Tuyết liền xuống nước ngon ngot nói với hai người vệ sĩ của Hy Nguyệt

Hai người họ là người của quốc vương Andrew đương nhiên đã được tuyển chọn kĩ càng làm sao có thể vì mấy đồng tiền mà quên đi việc chính

Không nói không rằng, một trong hai tên vệ sĩ lấy ra một chiếc khăn trắng đã tẩm thuốc mê bịt miệng và mũi của ả ta lại

Thuốc mê bắt đầu phát tát dụng, cô ta nhanh chóng đã ngất xỉu. Hai người vệ sĩ đặt Hy Tuyết bên ghế phụ rồi một mạch lái xe đến căn nhà hoang ở ngoại thành, Hy Nguyệt đã chờ sẵn ở đây

Nhìn thấy dáng người Hy Tuyết, cô thầm hài lòng. Hai người vệ sĩ nhanh chóng lấy dây thừng trói chặt tay và chân ả ta lại

Tâm hơn ba mươi phút, Hy Tuyết từ từ mở mắt, khung cảnh xung quanh lạ lẫm vô cùng. Ấy thế, phía sau cô ta còn có hình dáng của một cô gái đang bắt chéo chân ngồi trên ghế, phía sau là hai tên vệ sĩ và kế bên còn có một cô gái trẻ khác

-Hy Nguyệt, mày dám bắt cóc tao?

Cô khoanh hai tay trước ngực, để lại cho Hy Tuyết một nụ cười khinh bỉ rồi nói

-Đương nhiên là dám rồi

Đương nhiên là dám rồi

Hy Nguyệt dừng lại nhìn người chị gái mình từ trên xuống rồi nói tiếp

-Nợ nần giữa tôi với chị giải quyết nốt vào hôm nay đi

-T..tao với mày...thì có nợ.. nợ nần gì chứ

Hy Nguyệt nhìn ả bằng con mắt thâm hiểm, Hy Tuyết không rét mà run, gương mặt lấm lét, lấp bắp nói ?

-Một lần thuốc mê, lúc nãy tôi đã trả cho chị. Một lần hạ dược, tạo cơ hội để lão Trần tổng cưỡng bức tôi? Còn gì nữa không, để tôi nhớ xem

Cô lấy ngón trỏ cuốn cuốn vào lọn tóc nhỏ như đang và suy nghĩ rồi hai mắt sáng lên

-À, từ nhỏ đến lớn mẹ con hai người đánh tôi tổng cộng ba mươi mốt lần, tất cả trên dưới sáu trăm năm mươi roi. Hôm nay, tôi từ từ cho chị nếm thử

-Mày..mày

Nhìn gương mặt có vài phần lãnh đạm của cô, Hy Tuyết đột nhiên run lên. Lần đầu cô ta cảm thấy thật sự Hy Nguyệt

-Tao là c-chị...chị gái của mày

Nghe ả nói, Hy Nguyệt ồ lên một tiếng sau đó rời khỏi chiếc ghế từ từ tiến về phía Hy Tuyết trực tiếp ngồi xổm xuống

-Tôi hỏi chị, có người chị gái nào nhẫn tâm hợp tác với kẻ khác hãm hại em mình không?

Nghe lời Hy Nguyệt nói mặt cô ta liền biến sắc

Đừng tưởng tôi không biết chị và Tống Thanh Di từng cấu kết với nhau. Ba năm qua, nếu không có tôi thì chị nghĩ Diệp gia sẽ yên thân với Lục Lãnh Phong sao?

-Tôi bảo vệ cho các người được an toàn trên thương trường ba năm chị nói xem có phải là quá nhân từ rồi hay không?

Hy Nguyệt đứng dậy, cô đi đến lấy cây roi trong tay của một người vệ sĩ rồi lại bước đến bên thân hình người chị gái đang run lên vì sợ

Một cái...hai cái...ba cái....

-Aaaa đừng...đừng..đừng đánh nữa. Tao biết sai, biết sai rồi aaaaa

-Mới đánh có vài cái mà đã la lên tới vậy rồi, so với những gì tôi đã phải chịu thì thấm thía gì chứ

Mặc kệ Hy Tuyết cầu xin nỉ non nhưng cô vẫn chẳng một chút lưu tình cứ tiếp tục vung roi xuống

-Chị sai rồi...chị...sai rồi làm ơn tha tha cho chị

-Chị có nhớ lúc nhỏ tôi đã từng cầu xin chị như vậy không?

Dừng lại một lúc sau đó cô tiếp tục vung roi lên người Hy Tuyết

-Mày...độc ác...

-Chị nghĩ tôi độc ác sao chị không nghĩ đây là quả báo của chị hả, Hy Tuyết?

Chỉ mới có hơn hai mươi roi nhưng đôi chân trắng nõn đã in hằn vết đỏ. Cô vứt cây roi sang một bên khiến Hy Tuyết nhất thời thở phào

Nhưng.....

Sau đó, Hy Nguyệt lấy ra một vị thuốc nhỏ từ trong túi quần. Cô thuận tay bóp chặt lấy miệng Hy Tuyết thô bạo bỏ viên thuốc vào ép ả phải nuốt

Cô ta họ lên vài tiếng, giọng nói yếu ớt phát ra

-M-mày định làm gì?

-Yên tâm, tôi chẳng có giở trò tiểu nhân gì đâu bởi vì tôi...không giống chị

Đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn Hy Tuyết sau đó cô đứng dậy nhìn qua hai người vệ sĩ dặn dò

-Khi thuốc hết tác dụng thì đem cô ta đến cục cảnh sát, tận tay anh giao bằng chứng cho cục trưởng

-Dạ

Hai người vệ sĩ cúi đồng, đồng thanh đáp

Sau khi phân phó xong thì cô và Khánh Hà ra xe rời đi. Ngày mai là sẽ đến Diệp lão gia và Diệp phu nhân!

Sáng hôm sau

Theo sự thông báo từ phía Diệp thị thì giới truyền thông và mọi người đều có mặt tại buổi họp báo

Hy Nguyệt đứng ở bục sân khấu, tất cả ánh mắt đều đổ dồn về người con gái thanh tú này

-Lời đầu tiên cho Hy Nguyệt, tôi gửi lời cảm ơn đến các vị đã có mặt tại đây. Trước hết tôi muốn thông báo với tất cả mọi người một việc

Không để các phóng viên thêm tò mò, Hy Nguyệt hít một hơi rồi nói tiếp

-Kể từ hôm nay, tôi xin thông báo Diệp thị chính thức sáp nhập với tập đoàn Ari

Phóng viên không nghe nhầm chứ?

Ari? là tập đoàn hiện được điều hành bởi vị công chúa Ariana giấu mặt của hoàng gia Anh cơ mà?

-Xin hỏi, Diệp chủ tịch đây chính là...

-Vâng, xin tự giới thiệu tôi chính là là Ariana Henry

Câu trả lời vô cùng điềm tĩnh của Hy Nguyệt đã gây sự chú ý của tất cả mọi người có mặt ở tại đây

Hôm nay, Hy Nguyệt mặc bộ vest đen vốn dĩ đã rất quyền lực nhưng kể từ giây phút cô công bố thân phận thật thì nó lại quyền lực gấp bội phần.

-Tiếp theo, tôi muốn...tố cáo tội ác của cựu chủ tịch Diệp thị, Diệp Hoàng. Mời mọi người xem

Hy Nguyệt đưa tay về màn hình lớn, tất cả mọi người đều hướng theo phía tay của cô

Cô đưa mọi người từ bất ngờ này sang bất ngờ khác. Trên màn hình là toàn bộ bằng chứng mà ba năm qua cô đã khổ tâm tìm kiếm. Tờ di chúc, chiếm đoạt công ty, thân phận thật sự của mẹ cô...tất cả đều được hiện rõ

Sau buổi họp báo thì Diệp Hoàng và Nhã Lệ đã bị tạm giam. Phía cảnh sát cũng gấp rút điều tra, vì đây liên quan đến hoàng gia Anh nên họ không dám lơ là.

Nếu như sự thật đúng như những gì Hy Nguyệt nói trong lúc họp báo thì mức án mà Diệp gia phải nhận đó là chung thân hoặc nặng hơn là tử hình

-Con gái đã thay mẹ lấy lại danh dự và cả công ty rồi. Từ nay, mẹ có thể an lòng mà yên nghỉ được rồi


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.