Vợ Yêu Anh Muốn Tái Hôn

Chương 498




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 498: Gặp gỡ sau khi về nước (8)

 

Người nhắn nhiều nhất là Phó Thắng Nam, tôi mở ra xem thì đa số đều là ảnh anh chụp Tuệ Minh, không có lời nào quá hoa mỹ, anh chỉ ân cần hỏi thăm tôi xem đã ăn cơm chưa? Đang làm gì? Tôi đọc kỹ, nhìn đến tin nhắn cuối cùng, anh mới nhắn gần đây, chắc là không có chuyện gì nghiêm trọng.

Tôi nghĩ ngợi một lúc rồi trả lời lại.

“Em ổn lắm, không cần lo đâu” Trừ câu nói đó ra tôi cũng chẳng biết phải nói gì Sau đó tôi nhắn tin báo bình an cho Mạc Thanh Mây và Hồ Diệp.

Chẳng bao lâu sau cảnh sát cũng tới, dù sao thì tôi cũng gọi cảnh sát rồi, cần phải lấy lời khai.

Lý An bên phía An Cường cũng không ngờ là tôi sẽ quay về, mà càng bất ngờ hơn đó là tôi còn dẫn cả cảnh sát đến gặp ông ta.

Lúc nhìn thấy tôi, ông ta đánh rơi cả tài liệu trên tay, nhìn tôi với vẻ ngạc nhiên: “Thẩm Xuân Hinh, cô…” Tôi cười nhạt: “Nhờ phúc của ông, tôi vẫn còn sống” Cảnh sát đi vào, lấy tờ giấy chứng nhận ra rồi dẫn ông ta đi, nhưng khi đi tìm nữ cảnh sát kia thì cô ta đã rời đi rồi.

Xem ra là đã rút lui.

Lúc Phó Thắng Nam gọi điện thì tôi vừa đi ra từ cục cảnh sát.

Tôi đã thuộc số điện thoại của anh, mặc dù không lưu số nhưng chỉ cần nhìn lướt qua dãy số thì tôi đã biết đó là anh rồi.

Bây giờ nên nghe hay không nghe đây? Tôi nhìn một lúc lâu rồi mới ấn nghe.

Không cần phải nhiều lời, giọng nói trầm thấp, cuốn hút, quen thuộc của anh vang lên.

“Ở đâu?” Tôi hơi ngẩn ra, nhìn bầu trời tháng tám ở thành phố Tân Châu, đột nhiên nhận ra hình như đã rất lâu rồi.

“Trong nước” Lúc gặp nhau ở Myanmar, không kịp nói mấy câu, chắc anh cũng lo.

Đầu dây bên kia im lặng một lúc: “Anh đến chỗ em nhé?” Câu nói của anh có ý hỏi thăm, tôi mím môi, lên tiếng: “Không cần đầu, bây giờ em đang rất ổn, anh đừng lo.” “Anh muốn gặp em” Giọng nói của anh xen lẫn sự áp lực, qua điện thoại mà tôi vẫn có thể cảm nhận được tâm trạng của anh.

Anh muốn gặp em! Lâu lắm rồi tôi chưa được nghe ai nói câu này.

Tôi mỉm cười, thầm cảm thấy ấm lòng.

“Phó Thắng Nam, em ổn mà, thật đấy!” Tôi định nói cho anh biết mọi chuyện, nhưng với kinh nghiệm của bản thân, tôi biết chắc là nếu nói ra kiểu gì anh cũng sẽ tức giận.

“Anh không ổn!” Giọng nói trầm thấp của anh xen lẫn vài phần bức thiết, cảm xúc anh hơi mất khống chế: “Thẩm Xuân Hinh, dù là ai thì cũng chỉ đi lưu đày một thời gian thôi. Em muốn đi một mình, anh buông tay, tình nguyện đứng nguyên một chỗ để chờ em, nhưng em không thể đi đày mãi được. Anh không muốn để em phải đối mặt với màn đêm một mình như vậy, cũng không muốn phải kéo dài hơi tàn của bẩn thân nhờ vào việc nhớ em. Anh muốn gặp em, bây giờ anh rất muốn làm vậy” Tôi hơi ngẩn ra, đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy Phó Thắng Nam bày tỏ tình cảm của mình thẳng thắn như thế, anh không hề giấu giếm điều gì mà nói thẳng hết mọi thứ ra.

Nếu như bây giờ anh đứng trước mặt tôi, chắc chắn tôi sẽ ôm chầm lấy anh, rồi nói rằng tôi cũng rất nhớ anh, cực kỳ nhớ.

“Phó Thắng Nam, anh chăm sóc cho Tuệ Minh tốt lắm, cảm ơn anh” Tôi nói sang chuyện khác, tôi sợ rằng sẽ không thể khống chế nổi bản thân mà cứ thế nói hết tất cả mọi tâm tư cho anh, sợ rằng sự xuất hiện của mình sẽ lại làm đảo lộn cuộc sống của anh.

Vốn dĩ anh nên có một cuộc sống êm đềm bên vợ con, nhưng tôi không thể đem đến cho anh một cuộc hôn nhân hoàn hảo được, không thể sinh con rồi cùng anh nuôi dạy con cái được. Rời xa anh chính là lựa chọn tốt nhất.

Giọng nói bện kia trở nên nặng nề hơn, “Thẩm Xuân Hinh, em đang trừng phạt anh đấy à? Nếu đúng vậy thì em hãy nói cho anh biết là anh phải làm gì để khiến em quay lại đi?” Tôi ngẩn ra, đột nhiên không biết phải nói gì, im lặng một lúc, tôi không dám nói chuyện tiếp nữa, đành nói với anh: “Phó Thắng Nam, em có việc, cúp máy trước đây” Cúp điện thoại xong tôi thấy mũi mình cay xè.

Mình đã biến thành một người nhát gan, thành loại người nhu nhược mà bình thường mình vẫn ghét từ bao giờ vậy? Nực cười! Lúc quay lại công ty, Mục Dĩ Thâm tức giận nhìn tôi: “Thẩm Xuân Hinh, tôi cần lời giải thích” Vốn dĩ buổi trưa chỉ được nghỉ một tiếng, nhưng vì chuyện báo cảnh sát nên tôi phải đi mất hai tiếng, lúc quay lại công ty thì tất nhiên là bị muộn làm rồi.

Lông mày anh ta nhíu chặt lại, trên mặt viết rõ chữ: Tôi không vui: Tôi kể hết mọi chuyện cho anh ta, anh ta vẫn phẫn nộ: “Tôi không quan tâm là cô đã gặp phải chuyện gì, nhưng cô rời khỏi vị trí làm việc của mình trong giờ làm tức là thiếu trách nhiệm với công việc!” Tôi biết anh ta tức giận, sau khi liên tục xin lỗi thì tôi cũng không nói gì thêm nữa.

“Thẩm Xuân Hinh, tối náy gặp nhau nhé? Đi ăn với nhau” Tôi nghĩ ngợi rồi buồn buồn nói: “Thật ra thì mình cũng muốn đi, nhưng tối nay lại bận mất rồi” Mục Dĩ Thâm bảo tôi phải đợi lệnh của anh ta tròn 24 tiếng, không biết anh ta có đột nhiên bảo tôi đi làm gì đó không.

“Hở?” Cô ấy mất hứng: “Có chuyện gì chứ? Mình hẹn Dương Ánh Tuyết và Bảo Lâm rồi, buổi tối cùng nhau đến Linh Độ Hải, vừa thoát chết xong thì còn gì quan trọng hơn việc vui chơi chứ, cậu đừng từ chối nữa” Tôi cười khẽ: “Bà cô Âu Dương ơi, không phải mình từ chối, mà là mình bận thật. Bây giờ mình đi làm ở công ty Mục Dĩ Thâm, làm thư ký của anh †a, ngày nào cũng phải chờ lệnh đủ 24 tiếng, gọi là phải đến, cậu nghĩ mình có thể đi được à?” Cô ấy hừ một tiếng: “Cậu là thư ký hả? Ngày nào cũng phải chờ lệnh 24 tiếng. Vậy việc ăn uống của anh ta cậu cũng phải can thiệp sao?” “Nghĩ kỹ lại thì hình như là vậy” Dù sao thì bây giờ bữa sáng, bữa tối của anh ta đều là do tôi làm, tính ra thì cũng hòm hòm như vậy.

“Mẹ kiếp!” Cô ấy hơi kích động. “Sao mình lại có cảm giác như hai người đang đi đóng mấy bộ phim thần tượng thế, hay cậu ấm họ Mục ấy thích cậu rồi?”

Tôi suýt thì bị sặc nước bọt, ho khan vài câu rồi nói: “Cậu nghĩ nhiều rồi, bây giờ mình chỉ thiếu tiền nên phải làm việc cho anh ta thôi” “Chậc chậc!” Cô ấy nhiều chuyện: “Không phải là mình nghĩ nhiều, mà mình cảm giác mọi chuyện rất giống như phim thần tượng, không kìm lòng được mà nghĩ thôi.”

Nói đến đó, cô ấy ngừng lại rồi nói: “Đúng rồi, bao giờ thì cậu quay lại thủ đô? Cậu thiếu tiền à? Hay là mình lấy một ít cho cậu nhé..” Có vẻ như cô ấy cảm thấy có gì đó sai sai, hỏi thêm: “Không đúng, cậu bảo là cậu kết hôn rồi mà? Bây giờ phải.đi gặp chồng cậu chứ? Sao lại ở công ty của tổng giám đốc Mục?” Tôi cũng không biết phải trả lời thế nào, đành chuyển sang đề tài khác: “Ấy, bây giờ mình còn có việc, cúp máy đã nhé, hôm nào có thời gian thì hẹn sau nha” Mối quan hệ này rất phức tạp, chẳng thể giải thích trong vài ba câu được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.