Vợ Yêu Anh Muốn Tái Hôn

Chương 432




Chương 432: Linh hồn mỗi người đều là nửa người nửa quỷ (11)

 

Rốt cuộc ông lão dời ánh mắt, mở miệng lớn

tiếng: “Trịnh Tuấn Anh, cháu mang đứa con gái

quê mùa này ở đâu về vậy, mau đuổi cô ta ra

ngoài cho ông, chỉ là một đứa trẻ ranh mà dám

lớn giọng với ông sao, không muốn sống nữa phải không?”

Tôi cười nhạt, không thèm để ý đến, nói: “Ông

nói vậy không cảm thấy mình đang không tôn

trọng người khác sao? Nếu không phải con gái tôi

gặp chuyện ở đây, ông nghĩ tôi muốn đặt chân

vào cửa nhà họ Trịnh chắc?”

“Cô thật xấc láo!” Ông cụ thật sự rất tức giận,

giơ cây gậy chỉ về phía tôi mắng.

“Ông Trịnh, đã lâu không gặp!” Ngoài cửa,

thanh âm vang dội của người đàn ông mạnh mẽ truyền đến.

Ông cụ nhíu mày, ánh mắt nhìn về phía tôi,

Trịnh Tuấn Anh xoay đầu, nhíu mày.

Tôi đoán là Phó Thẳng Nam đến.

Quả nhiên.

Chỉ mấy giây sau đó bóng dáng cao lớn của

Phó Thẳng Nam đã xuất hiện trước mặt tôi, giơ

tay đè xuống cây gậy đang giơ lên của ông cụ,

cười ôn hòa, lễ phép mà không bị mất đi sự cao

quý: “Ông Trịnh, người đến là khách, nhà họ Trịnh

các người dù không niềm nở chào đón vợ tôi thì

cũng không cần phải giơ gậy gộc lên tiếp đón thế

chứ?”

Ông cụ Trịnh sầm mặt xuống, hừ lạnh một

tiếng nhìn vê phía anh, chỉ vào tôi nói: “Đứa con

gái không biết trời cao đất dày này là vợ của cậu

sao?”

Phó Thẳng Nam gật đầu, vẻ mặt tươi cười:

“Là ông nội tôi chọn cho tôi đấy, ông có chỗ nào

không vừa ý à?”

ừ!” Ông cụ Trịnh hừ lạnh tỏ vẻ khổ

tâm: “Cứ tưởng lão già xảo quyệt đó có thể kiếm

được cô cháu dâu thế nào chứ, chả ra gì cả”

Phó Thảng Nam cũng không tức giận, hờ

hững nhìn về phía Trịnh Tuấn Anh, mở miệng nói:

“Con gái của tôi đâu?”

Sắc mặt Trịnh Tuấn Anh không được tốt lắm,

im lặng một lúc nói: “Hôm qua Tuệ Minh nói

muốn đi dạo với Cục Tuyết nên tôi bảo dì Ba đi

cùng. Lúc về gặp mưa, lúc tránh mưa đã không

thấy tăm hơi Tuệ Minh đâu nữa”

Phó Thắng Nam nén sự tức giận trên mặt

xuống, vẫn duy trì sự cao quý, nói bằng giọng ôn

hòa: “Tình hình hiện tại như thế nào rồi?”

“Tôi đã liên lạc với cảnh sát ở Thanh Xuân rồi,

số người xuất nhập cảnh ở Thanh Xuân cũng đã

điều tra, nhà họ Trịnh cũng cho người tìm kiếm ở

mọi chỗ trong thành phố rồi”

Tôi mím môi, đè nén cảm xúc bất an.

Nhìn về phía Trịnh Tuấn Anh, cố gắng khống

chế cơn giận hỏi: “Tuệ Minh và Cục Tuyết lạc sao?”

Anh ta gật đầu.

Phó Thắng Nam híp mắt, mím môi lên tiếng:

“Một đứa bé mang theo một con chó sẽ không dễ

dàng đi lạc được, Cục Tuyết là chó đã được huấn

luyện, cho dù bị lạc nó cũng sẽ dẫn Tuệ Minh trở

về, xem ra việc mất tích này không hề đơn giản”

Anh trầm mặt, nhìn Trịnh Tuấn Anh, mở miệng

nói: “Liên hệ với cảnh sát, cố gắng điều tra những

người có qua lại với nhà họ Trịnh, lưu ý những kẻ

khả nghỉ xuất hiện xung quanh nhà họ Trịnh trong

khoảng thời gian gần đây”

Trịnh Tuấn Anh lập tức hiểu ra, liền vội vàng

gật đầu, lấy di động đi ra ngoài.

Một đám người ở phòng khách không hề có

một chút tiếng động, Phó Thắng Nam nhìn qua

cười nhẹ coi như chào hỏi.

Nhìn sang ông cụ Trịnh nói: “Ông Trịnh, thời

gian cấp bách, đến quá vội vàng, vợ của tôi lo lắng

không tránh được lời nói có chút không

kiềm chế được, ông thứ lỗi cho. Ngày khác sẽ đến

chào hỏi sau, thất lễ rồi”

Nói xong anh liền kéo tôi đi ra ngoài cửa, ông

cụ Trịnh còn muốn nói gì đó nhưng chỉ có thể há

miệng, không kịp nói gì.

Ra khỏi nhà họ Trịnh, tôi và Phó Thắng Nam

đều không nói gì. Đọc full tại truyen.one nhé

Xe đậu ở khách sạn cách nhà họ Trịnh không

xa, Phó Thắng Nam nhìn tôi, ánh mắt hơi trầm

xuống: “Đêm nay cũng khuya rồi, nghỉ ngơi tốt một

hôm, nhà họ Trịnh đang tìm người, sẽ không có

chuyện gì đâu”

Tôi nhìn anh, không hiểu sao lại tức giận,

xuống xe đi thẳng vào khách sạn.

Lễ tân nhìn thấy tôi, cười nhẹ ân cần chào hỏi:

“Chào cô!”

“Cho tôi một phòng, cảm ơn” Tôi lấy thẻ ngân

hàng và thẻ căn cước đưa cho nhân viên lễ tân.

Thấy cô ấy không nhận mà nhìn Phó Thẳng

Nam phía sau lưng tôi, người đàn ông thân hình

cao lớn như ngọc, đi đến đâu cũng đều tỏa ra ánh

hào quang.

Phó Thẳng Nam đứng bên cạnh tôi, nhìn quầy

trước mặt nói: “Không cần phiền phức như vậy

đâu, anh đã đặt phòng rồi”

Lời này rõ ràng là nói với tôi.

Nhân viên lễ tân có chút xấu hổ, trả thẻ ngân

hàng và thẻ căn cước lại cho tôi, nói: “Thưa cô,

mời cô cất giấy tờ đi ạ”

Tôi nhíu mày, giọng nói có chút nặng nề: “Chỗ

các cô như thế này mà cũng gọi là khách sạn

năm sao sao, khách không có giấy tờ cũng có thể

vào ở được à?”

Mấy nhân viên lễ tân mím môi không biết làm

sao, nhìn về phía Phó Thẳng Nam.

Tôi tiếp tục nói, đặt thẻ ngân hàng và thẻ căn

cước lên quầy, nói: “Làm ơn nhanh lên một chút,

tôi muốn một phòng.”

Lễ tân do dự một lúc cuối cũng vẫn mở phòng.

Phó Thẳng Nam để mặc tôi, không nói gì cả.

Cầm thẻ mở cửa phòng, vào thang máy, Phó

Thẳng Nam ở cạnh tôi không mở miệng, im lặng

đến đáng sợ.

Con người có đôi khi rất kỳ quái, mặc dù biết

trong lòng nhau có oán giận, cũng biết tâm trạng

lẫn nhau không ổn, cũng biết gặp chuyện thì phải

tha thứ cho nhau, cùng nhau nói chuyện rõ ràng,

nhưng không ai chịu nói cả.

Đến phòng, Phó Thẳng Nam ở phía sau lưng

tôi, tôi đi vào, xoay đầu, chặn anh ở ngoài cửa.

Động tác rất rõ ràng, ý là không muốn cho anh đi vào.

Anh nhíu mày, ánh mắt lạnh lẽo nhìn tôi, có

chút hơi lạnh: “Thẩm Xuân Hinh, có cần phải như

vậy không?”

Anh cao hơn tôi một cái đầu, tôi ngửa đầu

nhìn anh, mím môi, không để ý đến sự mất mát

Lễ tân do dự một lúc cuối cũng vẫn mở phòng.

Phó Thắng Nam để mặc tôi, không nói gì cả.

Cầm thẻ mở cửa phòng, vào thang máy, Phó

Thẳng Nam ở cạnh tôi không mở miệng, im lặng

đến đáng sợ.

Con người có đôi khi rất kỳ quái, mặc dù biết

trong lòng nhau có oán giận, cũng biết tâm trạng

lẫn nhau không ổn, cũng biết gặp chuyện thì phải

tha thứ cho nhau, cùng nhau nói chuyện rõ ràng,

nhưng không ai chịu nói cả.

Đến phòng, Phó Thẳng Nam ở phía sau lưng

tôi, tôi đi vào, xoay đầu, chặn anh ở ngoài cửa.

Động tác rất rõ ràng, ý là không muốn cho anh

đi vào. Đọc full tại truyen.one nhé

Anh nhíu mày, ánh mắt lạnh lẽo nhìn tôi, có

chút hơi lạnh: “Thẩm Xuân Hinh, có cần phải như

vậy không?”

Anh cao hơn tôi một cái đầu, tôi ngửa đầu

nhìn anh, mím môi, không để ý đến sự mất mát

trong mắt anh, không chút kiêng dè gì nói: “Có!”

Sau đó giơ tay lên đẩy người đã lách vào

được một nửa kia ra ngoài, sau đó đóng sập cửa lại.

Tiện tay khóa luôn cửa.

Khách sạn gần 40 triệu trông giống như đang

ở nhà, có phòng khách, phòng ngủ, phòng bếp.

Tuy không đầy đủ như ở biệt thự nhưng cơ bản là đầy đủ.

Thản nhiên nhìn qua một lượt, tôi bấm điện

thoại gọi cho Thẩm Minh Thành, điện thoại reo

một lát thì được kết nối.

Có vẻ Thẩm Minh Thành đang ngủ, thanh âm

nói chuyện có chút khàn khàn: “Xuân Hinh, sao vậy?”

Tôi ngước nhìn đồng hồ treo tường, không

ngờ đã gần sáng rồi.

Vốn không định làm phiền anh ấy, nhưng giờ

điện thoại đã được kết nối rồi, nếu không nói gì thì

còn ác hơn việc làm phiền anh ấy ngủ nữa.

Tôi suy nghĩ một chút rồi nói: “Anh có thể nhờ

chú ba giúp liên lạc với lãnh đạo của Thanh Xuân

không? Tuệ Minh đi lạc đã gần 72 giờ rồi, nhà họ

Trịnh đã đi tìm nhưng cũng chưa tìm ra, bây giờ

em không biết nên làm gì cả, chỉ có thể gọi điện

thoại cho anh”

Nói xong câu cuối tôi liền có chút nghẹn ngào,

cổ họng vô cùng khó chịu.

Người bên kia điện thoại im lặng một lúc, sau

đó giọng nói của Thẩm Minh Thành đã tỉnh táo rõ

ràng nói: “Đừng lo lắng, anh và chú ba lập tức đến

Thanh Xuân, nhất định sẽ tìm được Tuệ Minh”

Nhất thời có dòng nước ấm chảy qua trong

ngực tôi, mũi tôi cay cay, giọng nói đột nhiên

ngưng lại trong chốc lát.

Mãi mới nói: “Cảm ơn anh, Thẩm Minh Thành”

Có thể cảm nhận được rõ ràng Thẩm Minh

Thành ở đầu dây bên kia đang nhíu mày, giọng nói

trầm xuống một chút: “Thẩm Xuân Hinh, chúng ta

là người nhà, người nhà trong lúc này không cần

nói cảm ơn”

Tôi gật đầu, nước mắt tuôn trên gò má, mang

theo vài phần cảm động.

Cúp điện thoại, trong lòng không hiểu sao có

chút an tâm.

Tôi khế thở phào nhẹ nhõm, mới vừa từ trong

sợ hãi tỉnh táo lại, tôi không hề phát hiện ra vừa

rồi trên người mình đổ mồ hôi lạnh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.