Diệp Chanh nghỉ ngơi một chút, nhưng thật ra cũng khá hơn rồi, chỉ là phía dưới còn hơi đau, nên có chút khó chịu.
cứ nghĩ là được nghỉ ngơi nhiều một chút, ai ngờ, ngày hôm sau, nhà chính gọi điện đến, nói ông nội đãvề, hỏi hai vợ chồng cô tại sao chuyển ra ngoài nhanh như vậy liền muốn hai người về một chuyến.
Bởi vì ông cụ trờ về, cho nên mọi người trong gia tộc đều tập trung đến.
Mấy ông anh họ của Mộ Dạ Lê ngồi bên kia có chút chán chê, nghịch điện thoại.
Còn mấy cô gái nhà họ Mộ thì ngồi cùng nhau, nói mấy chuyện linh tinh của mấy nhà giàu trong giới.
Mà, Diệp Tử luôn thân thiết với Tùy Thanh Lan cũng ở đây.
“Bác gái, bác thấy vị trà này sao ạ?”
“Ai nha, Diệp Tử khéo tay lại có lòng, pha trà tất nhiên là ngon rồi.” Tùy Thanh Lan nhìn Diệp Tử, cười tủm tỉm nói.
Diệp Tử ngoan ngoãn nở nụ cười, “Bác gái lại khen con, con sẽ kiêu ngạo đó."
Tùy Thanh Lan là thật sự vừa mắt với Diệp Tử, dáng vẻ này làm cho không ít cô Mộ ganh ghét
“Còn không phải là con hát sao, có cái gì tốt chứ.”
“Người ta là thiên hậu đó, không nghe nói sao, gần đây ai cũng ca tụng Diệp Tử là nữ thần quốc dân à.”
“Hừ, chúng ta chính là khinh thường những người trong cái vòng lẫn quẫn đó, không phải chỉ là diễn cho người khác xem sao.”
“Được rôi, cô không cần ganh ghét người ta, người xinh đẹp, nổi tiếng, nhiều người hâm mộ, điều kiện tốt như vạy, ai mà không thích cô ta."
Tuy rằng không phục, nhưng mà họ cũng chỉ có thể nhìn cô Diệp đang đến gần thân thiết ngồi cạnh Tùy Thanh lan.
Lúc này.
“Mộ thiếu đã về.”
Mộ Dạ Lê bước vào.
Mộ Dạ Lê tất nhiên là cùng về với Diệp Chanh.
Theo đó, có người bắt đầu nhìn chăm chăm đến Diệp Chanh, một thân tràn đầy xinh đẹp.
cô liếc mắt một cái về phía họ, làm như không nhìn đến những ánh mắt tham lam đó, tùy tiện hất nhẹtóc, đứng cùng một chỗ với Mộ Dạ Lê, giơ tay nhấc chân càng làm lòng người rối loạn.
chỉ một động tác tựa như nữ thần khi nãy, cũng làm cằm người ta rơi xuống đất.
Càng nhìn càng đẹp
Tuy là chỉ vài ngày không gặp, bây giờ gặp lại cô, cảm thấy so với trước đây cô xinh đẹp thêm vài phần.
cô gái này tựa như bướm vừa phá kén, mỗi ngày lại càng thêm xinh đẹp.
Chỉ Diệp Chanh biết, mấy ngày này cô luôn lén lút tập luyện, cố gắng ăn uống để điều chỉnh dinh dưỡng thiếu hụt của thân thể này, cả người nhìn đã có khí sắc hơn, cơ thể cũng có phần phát triễn, nên so với lúc trước liền không giống nhau.
Tùy Thanh Lan thấy thái độ trên mặt của tất cả mọi người đang nhìn Diệp Chanh, nụ cười chợt tắt ngúm.
Diệp Chanh này.
Diệp Tử cũng nhận ra, trong lòng khó nhịn được ganh tị, những vẫn khẽ châm ngòi thổi gió bên cạnh, cười nói.
“Nhìn Diệp Chanh càng ngày càng xinh đẹp, vừa vào liền khiến cho những người kia chịu không được.”
“không ra bộ dáng gì!” Tùy Thanh Lan sắc mặt quả nhiên càng kém.
đã là vợ Mộ Dạ Lê rồi mà còn như vậy
Tùy Thanh Lan lập tức đanh mặt nói, “Diệp Chanh, cô nhìn cô xem, quần áo một chút cũng không đoan trang, cô học hỏi chị cô một chút đi, một điểm con gái nhà lành cô cũng không có, cô là mợ chủ nhà họ Mộ, chứ không phải là hồ ly tinh."
Như vầy mà còn không đoan trang?
Diệp Chanh cúi đầu nhìn lại mình, cô chỉ có kém chút là gói kín lại như cái bánh lá thôi.
Này cũng không trách được cô nha.
Diệp Chanh nhìn người bên cạnh nhẹ dựa vào, thì thầm, “Nhìn đi, em đã nói quần áo này không được rồi, anh coi, mẹ cũng nói, không đủ đoan trang, đều tại anh, một hai phải mua cho em.”
Mộ Dạ Lê mua?
Sắc mặt Tùy Thanh Lan liền tốt lên, con trai mình mua, cái gì bà cũng không chê.