Dương Hùng nhìn tình huống bốn phía, phía trước không thể, hai bên có thứ ngăn cản tầm nhìn, phía sau là phòng ốc. Vô phương, hắn dẫn đầu phi thân đi lên nóc nhà, Lãnh Phong cùng Tố Linh cũng theo sát. Sau đó chúng chưởng môn sắc mặt có chút kỳ quái nhưng mà vẫn đuổi kịp theo. Đứng ở nóc nhà trên cao, mọi người nhìn tỉ thí trên lôi đài.
Đám người môn hạ được Dương Hùng phân phó đã đi tới xung quanh lôi đài, dựa theo minh chủ phân phó, khuyên bảo mọi người rời đi. Thế nhưng mà có vài người không nguyện ý, bởi vì người trên lôi đài bày ra chiêu thức tinh diệu như vậy.
Có người cũng thấy được tình huống của mọi người chủ tịch ở trên, suy nghĩ một chút, đầu óc phản ứng mau, sử dụng năng lực di động tới vị trí cũng có thể nhìn thấy rõ vị trí trên lôi đài. Còn có một ít người, cười khinh thường, kiềm chế thực lực, ở lại nơi đó, gần sát quan sát.
(chủ tịch: ở đây là chỉ mấy vị chưởng môn chức cao vọng trọng mà đi theo Dương Hùng đó =.,=)
Hai người trên lôi đài đương nhiên tình huống phát sinh chung quanh, bất quá bọn họ không thèm để ý, như trước ngươi tới ta đi.
Chiêu thức càng ngày càng tinh diệu, có vài người đã muốn xem không hiểu.
Thượng Quan Khiêm cùng Quân Hành Tuyệt qua mấy trăm chiêu, chiêu chiêu làm cho người xem như si như túy, kiếm pháp tuyệt đẹp, giống như vũ đạo, kiêm quang lưu chuyển, giống như hoành ba, thanh âm tiếng động đấu kiêm dễ nghe.
(hoành ba: sóng ngang)
Đặc biệt người tu luyện kiếp pháp, lại như si mê. Tỷ như Tinh Hồ, tỷ như Lãnh Kiếm Sơn Trang, si ngốc nhìn nhưng kiếm chiêu này, chiêu thức hoàn mỹ tao nhã.
Quân Thường Hằng nhìn thấy, nhớ kỹ, ở trong này gã là kiếm pháp có tu vi cao nhất, cũng rõ ràng hơn những chiêu thức này ở dưới tao nhã ẩn giấu bao nhiêu sắc bén lạnh như băng.
Phượng Cửu cũng được nhiều lợi tốt, dùng một lần này cùng sở học của bản thân tương hỗ chứng thực.
Đám hộ vệ kia sùng bài nhìn, đây là chủ tử của bọn họ.
Diêm La như trước trầm mặc, hắn ta là người rõ ràng nhất, đây không phải là chân chính thực lực của chủ nhân.
Một cái va chạm, Thượng Quan Khiêm cùng Quân Hành Tuyệt tách ra.
Thượng Quan Khiêm tán thưởng nhìn Quân Hành Tuyệt, không tồi. Nhìn thấy ánh mắt của Thượng Quan Khiêm, Quân Hành Tuyệt trên mặt lộ ra tươi cười vui vẻ, âm thầm nghĩ, Khiêm thưởng thức ta, đêm nay có phải hay không có thể lại được Khiêm chủ động hôn. Nhớ tới một lần Khiêm chủ động, Quân Hành Tuyệt khóe miệng lại gợi lên vài phần.
Nháy mắt, Thượng Quan Khiêm biến mất tại chỗ. Quân Hành Tuyệt không có nửa điểm kinh hoàng. Giơ kiếm, chặn tới kiếm tấn công của Thượng Quan Khiêm.
Ở trong mắt của mọi người, Thượng Quan Khiêm đột nhiên biến mất ở trên lôi đài, sau đó đột ngột xuất hiện ở phía trên Quân Hành Tuyệt, chính diện, kiếm huy hạ, Quân Hành Tuyệt ngăn trở.
Thượng Quan Khiêm cười, kiếm dùng sức hạ áp xuống, thân thể không có rơi xuống.
Thực nặng, Quân Hành Tuyệt cảm giác được trên thân kiếm của Thượng Quan Khiêm lại truyền tới sức nặng. Khiêm thân thể tinh tế tao nhã như thế, tẫn nhiên có được lực độ như vậy.
Quân Hành Tuyệt dưới chân phiến đá đã bắt đầu xuất hiện vết rạn, bất quá Quân Hành Tuyệt vẫn như cũ thoải mái chống đỡ, trình độ như vậy, đối với hắn cùng Khiêm mà nói chẳng qua chỉ là ngoạn ngoạn mà thôi.
(ngoạn: chơi đùa)
Quân Hành Tuyệt đương nhiên cũng sẽ không cứ như vậy ở vào phòng thủ. Đối với Khiêm, nếu một mặt lấy lòng, là tuyệt đối không được. Khiêm của hắn rất mạnh, có thể làm cho con mắt của y thưởng thức thì nhất định là cường thế tồn tại có thể cùng y so sánh. Một mặt ôn nhu, Khiêm cũng không cần. Khiêm không khát vọng ôn nhu, đối với Khiêm ôn nhu là bởi vì yêu Khiêm nhưng không thể cứ như vậy. Hắn cũng muốn khiến cho Khiêm nhìn thấy được một mặt cường hãn của hắn, muốn khiến cho Khiêm yêu thương phải có được thực lực ngang nhau, cho nên hắn mới có thể cố gắng trở nên biến cường.
Khiêm là cường giả, mà hắn cũng sẽ không phải là kẻ yếu. Ở thời điểm bàn luận mà nhường nhịn, đó là vũ nhục đối với cường giả, cho nên vừa công kích Khiêm không có lưu thủ, đều là hướng bộ vị yếu hại công kích, Khiêm tin tưởng hắn có thể chống đỡ, hắn cũng không thể cô phụ tín nhiệm của Khiêm. Ánh mắt tán thưởng của Khiêm, cũng là bởi vì như vậy. Hắn không có bởi vì yêu Khiêm mà cố ý tránh lui, mà là chủ động công kích. Không phải là hắn nhẫn tâm thương tổn Khiêm, Khiêm bị thương hắn đương nhiên sẽ đau lòng, nhưng mà Khiêm của hắn như thế nào sẽ bị hắn làm bị thương, Khiêm của hắn rất mạnh a.
Nếu mà tại trong công kích giống như chơi đùa, bởi vì yêu Khiêm mà không đành lòng ra tay, như vậy Khiêm sẽ cảm thấy được hắn yếu đuối, như vậy không được.
Quân Hành Tuyệt nâng lên đùi phải, hướng Thượng Quan Khiêm đang ở giữa không trung công kích. Thượng Quan Khiêm lui kiếm, dùng cánh tay trái chặn công kích của Quân Hành Tuyệt, sau đó tay trái đặt ở tại trên chân nâng lên của Quân Hành Tuyệt. Tay phải trên kiếm buông lỏng, rất nhanh dùng tay phải phản thủ. Lại dùng tay trái đặt trên chân của Quân Hành Tuyệt làm điểm tựa bảo trì thân thể không bị rơi xuống, tấn công hướng Quân Hành Tuyệt. Quân Hành Tuyệt ngửa về phía sau, né tránh, kiếm trên tay cùng kiếm của Thượng Quan Khiêm giao điệp, trượt xuống thành hình chữ thập, phát ra tiếng vang xuy xuy.
Kiếm thế của Thượng Quan Khiêm chấm dứt, tay trái rời đi chân của Quân Hành Tuyệt, thuận theo lực đạo như vậy, xoay chuyển thân thể, đưa lưng về phía Quân Hành Tuyệt. Quân Hành Tuyệt thu hồi chân, một cái chân khác cũng rời đi mặt đất, liền sau đó bộ dáng hướng lên, ở trên không đảo lộn một cai. Cũng vì đông tác như vậy, không có cách nào làm ra công kích.
Thượng Quan Khiêm kiếm trên tay buông lỏng, rất nhanh toàn thành xoay người, tay trái cầm kiếm, đâm kiếm hướng Quân Hành Tuyệt. Quân Hành Tuyệt sau khi đứng vững, liền tiếp một kiếm này. Nhanh chóng lui ra phía sau, ngăn trở một kiếm này.
Mọi người nhìn xem bị hoa cả mắt, rất phấn khích. Lại đếm số lương chiêu thức, hai người vị trí tráo đổi. Đặc biệt vài người cùng tuổi, ghen tị mà hâm mộ nhìn hai người trên lôi đài, còn có vài người sùng bái, hướng tới.
Lãnh Vô Ngân, Dương Ưng gắt gao nắm tay, đều là võ lâm Tam công tử, người kia đã tiến thật xa ở phía trước bọn họ, xa tới không nhìn được bóng dáng. Không có ghen tị, không có không cam lòng, chính là bi ai. Phương Thiên Hữu cùng hai người cùng đồng dạng nắm chặt quyền, trong mắt có sự thay đổi, kiên định cái ý tưởng nào đó.
Lãnh Phong cao thâm nghiên cứu kiếm đạo bị kiếm pháp của hai người trên lôi đài, bị làm cho kinh ngạc không thể tự hỏi. Người ngoài nghề nhìn tới là hoa lệ chiêu thức, nhưng mà bọn họ càng thêm sâu sắc hiểu rõ trong chiêu thức này đó ẩn chứa bao nhiêu chí lý, đó là những điều chưa bao giờ có người có thể nghĩ tới, đánh vỡ lẽ thường về kiếm chiêu. Càng ngày càng xem không hiểu, nhưng mà không muốn tiết lộ nửa điểm, chỉ cần hiểu thấu đáo một chút là có thể làm cho tu vi của bọn họ tiến nhanh hơn.
Quân Thường Hằng cùng Phương Cửu nhìn tới càng thêm sâu, cùng công pháp bọn họ học được kiểm chứng, được rất nhiều lợi. Trước kia có chút chỗ không hiểu, lập tức dung hợp tụ lại thông suốt.
“Hơi dùng chút lực đi.” Thân kiếm khẽ chuyển, quang huy màu bạc ở trước thái dương phi thường chói mắt.
“Được.” Quân Hành Tuyệt đối với đề nghị của Thượng Quan Khiêm không có nửa điểm phản đối, một chút cũng không để ý tới một chút lực lượng kia sẽ đối với nơi này tạo thành cái dạng hậu quả gì. Chỉ cần là Khiêm muốn làm, trừ bỏ rời đi hắn, yêu người khác ra, chuyện như vậy hắn cũng sẽ không có ý kiến gì.
“Như vậy thử xem chiêu này.” Tay phải cầm kiếm, đem kiếm đâm thẳng tới trước ngực, sau đó dựng thẳng lên.
Thân kiếm vẽ thành hình tròn, rất chậm, nhưng mà có tàn ảnh. Đâm tới, lóe ra kim chúc quang mang, ở lúc sau quanh vòng tròn, Thượng Quan Khiêm trước mặt xuất hiện một đạo tàn ảnh hình tròn như một cái khiên, nhưng mà chúng tựa như chân thật tồn tại ở nơi đó. Cho dù Thượng Quan Khiêm đình chỉ động tác trên tay, chúng vẫn như vậy ở nơi đó. Kiếm khí hình thành màu bạc ngàn cánh hoa, dưới ánh mặt trời, xinh đẹp mà lạnh như băng.
Thượng Quan Khiêm đem kiếm kéo về sau, sau đó đối với phương hướng của Quân Hành Tuyệt vung lên. Toàn trường chấn động, bị cổ khí thế này uy áp, một cỗ cảm giác không thể địch nổi nảy lên trong lòng. Quân Hành Tuyệt kiếm đi xuống vung lên, kiếm khí bá đạo màu ngân bạch cùng kiếm khí mĩ lệ như ngàn cánh hoa, va chạm.
Kiếm khí tương giao, kiếm khí của Quân Hành Tuyệt giống như một cái mặt khiên, chặt chẽ chống đỡ kiếm khí của Thượng Quan Khiêm. Kiếm khí như ngàn cánh hoa của Thượng Quan khiêm liền như vậy bám sát tại trên mặt khiên, đây không phải hình ảnh tưởng tượng ra, mà là xuất hiện chân thực trước mắt mọi người.
Kiếm khí thực thể. Phải có thực lực như thế nào mới có thể đem kiếm khi ngưng kết thành dạng như vậy. Từng có tông sư đã thử suy nghĩ qua, lấy thiên địa lực lương bổ sung, muốn ngưng kết ra thực thể của kiếm khí, nhưng mà không có thành công. Dùng tới mấy ngày không ngủ không ngừng, cũng không thể làm ra. Vị tông sư này kết luận là cơ thể của con người không có khả năng dung nạp lực lượng khủng bố như vậy. Mà ở trước mắt bọn họ, đang xuất hiện chuyện tình tuyệt đối không có khả năng xuất hiện.
Thanh âm xuy xuy ở kiếm khí tựa như ngàn cánh hoa cùng kiếm khí như khiên chắn trong lúc đó vang lên.
Mọi người trợn to mắt, muốn xem thật cẩn thận, đến tột cùng là ai thắng ai thua.
Thanh âm binh binh binh vang lên, kiếm khí tựa như ngàn cánh hoa có chút thoát phá, kiếm khí như khiên chắn cũng xuất hiện vết rạn nứt, phải phân thắng bại.
Tâm thần mọi người càng tập trung.
Nhưng mà Phượng Cửu đột nhiên trong tâm toát ra một dự cảm nguy hiểm, kịp thời khôi phục, “Phòng ngự.” Hai người đồng thời quát, nội tức vận chuyện, vận dụng tri thức mới học, phòng hộ địa phương nho nhỏ này.
Nơi này còn có mấy tiểu bối. “Đến phía sau đi.” Mấy tiểu bối này cùng Quân Thường Hằng gặp qua, Quân Thường Hằng không có khả năng mặc kệ bọn họ.
Mà nhóm hộ vệ theo chân bọn họ tới nghe được tiếng quát của hai người, phản ứng nhanh chóng lui áp sát về phía sau, vận đủ nội tức, phối hợp lẫn nhau, bảo hộ chính mình.
Diêm La bất vi sở động, nhìn lên lôi đài. Phượng Cửu cùng Quân Thường Hằng cũng không quản, Diêm La chính là trừ bỏ hai người trên lôi đài kia cũng là người cực mạnh.
Phượng Cửu cùng Quân Thường Hằng thanh âm là dùng nội lực, mọi người ở đây đều nghe thấy được, lấy lại tinh thần, oán giận người hét lớn.
Dương Hùng, Lãnh Phong cùng Tố Linh nghe thấy một tiếng như vậy, rất nhanh làm tốt phòng ngự. Tuy rằng không biết sẽ phát sinh cái gì nhưng mà Quân Thường Hằng sẽ không hại bọn họ. Đại bộ phận người cũng theo chân bọn họ ở cùng một chỗ, lại nghi hoặc nhìn ba người này.
Ngược lại phụ thân của Phương Thiên Hữu là thương nhân, tài thân Phương Cập, đầu óc chuyển nhanh, lập tức làm ra phòng ngự. Dương Hùng làm võ lâm minh chủ, Lãnh Phong cùng gã quan hệ không tồi. Hai nhà hàng năm tới lui, Tố Linh là trại chủ Tinh Hồ, bọn họ làm ra loại phản ứng này không thể nào bắn tên không đích (bắn tên không đich: ý chỉ hành động không mục đích rõ ràng, không sát thực tế). Nhất địch là có nguyên nhân, làm theo sẽ không sai. Hơn nữa sau khi gã đi vào nơi này, phát hiện có chút vấn đề. Dương Hùng cùng Tố Linh đối với chức vị minh chủ võ lâm hưng ý suy yếu, không có nửa điểm bộ dáng mong muốn, thậm chí có vài phần cảm giác ngàn vạn lần không cần tuyển ta. Gã trước kia gặp qua hai người, đối với minh chủ võ lâm chính là tình thế bắt buộc. Còn có Lãnh Phong, tuy rằng người khác không nhìn ra, nhưng làm bạn tốt nhiều năm, gã nhìn ra được, Lãnh Phong có khi sẽ đột nhiên thất thần, sau đó nhíu mày, không biết là nghĩ tới cái gì.
Còn có đứa con của bản thân, có khi cũng là ấp a ấp úng muốn nói cái gì đó, nhưng là lại giống như sợ hãi cái gì không dám nói. Đứa con của mình giấu không nói, loại tình huống này chưa bao giờ từng có. Ánh mắt mê mang, có vài phần do dự, có vài phần không cam lòng. Đứa con của mình gã biết, thiên tư so với Vô Ngân không kém, nhưng mà vẫn không chịu cố gắng. Gã hiểu được đứa con này không có suy nghĩ tranh đoạt cái gì, nhưng mà lúc này đây, gã thấy được đứa con ở tại tâm vươn lên không ngừng áp lực, dục vọng muốn biến cường, đến tốt cùng là cái gì kích thích hắn? Bất quá, cũng không thể làm cho gã suy nghĩ nhiều.
Có vài người đã làm tốt chuẩn bị phòng ngự, người khác muốn làm cũng đã không còn kịp rồi.