Một ngày này, dương quang buổi chiều xuyên thấu qua cửa sổ lọt vào trong phòng. Trên thư trác (bàn để trong thư phòng), Thượng Quan Khiêm tay cầm bút ngừng lại, đem bút tử tinh làm từ lông sói cực phẩm gác lại ở trên nghiên mực Đoan Khê khắc đường hoa văn ngư hí hà(cá đùa giỡn hoa sen).
Giấy Tuyên Thành trên mặt bàn bằng phẳng trải dài, đã tràn ngập chữ viết thanh nhã ôn nhuận.
Nhìn sắc trời, cách bữa tối còn một hồi, Quân Hành Tuyệt đã đi chuẩn bị bữa tối.
Thượng Quan Khiêm rời đi thư trác, mở cửa thư phòng, nhìn thấy một vườn xanh tươi, tiểu thạch □, một mảnh an tường tĩnh lặng.
Thượng Quan Khiêm cười cười không hiểu, tựa hồ quá mức an tĩnh đâu. Đáng tiếc, hắc ám đã muốn lắng động lại ở trong tâm vĩnh viễn không thể xóa bỏ, cho dù hiện tại không có rục rịch, nó vẫn như cũ tồn tại. Bởi vì cảm thấy được tồn tại của Quân Hành Tuyệt, làm cho phần kia không có rục rịch xuất hiện đi. Y đã bắt đầu tín nhiệm Quân Hành Tuyệt rồi sao? Thượng Quan Khiêm hỏi chính mình. Cảm giác kia cùng với tín nhiệm đối với những đồng bạn khác không giống nhau, nhưng mà cũng không phải là yêu. Thượng Quan Khiêm rõ ràng, là cảm động đi. Không nghĩ tới bản thân cũng sẽ bị cảm động, là bởi vì trả giá của Quân Hành Tuyệt sao?
Lắc đầu, chính mình không phải người tự tìm phiền não, Quân Hành Tuyệt cùng y mà nói là đồng bạn, đây là xác nhận duy nhất của y.
Thật lâu không ra ngoài đi lại một chút, Thượng Quan Khiêm nhìn quang cảnh trước mắt, đột nhiên suy nghĩ, sau đó biến mất tại chỗ, người Vô Xá luôn tùy tâm mà làm.
Trong cấm cung, một hàng người Đông Li đã tiến vào kinh thành, hơn nữa Công chúa cũng vào ở trong cung đình. Bởi vì đây là lần đầu tiên liên nhân(đám hỏi) cùng quốc gia bên kia biển, hơn nữa còn là một đại quốc cùng Nguyên quốc giống nhau, Công chúa tuy rằng không phải Hoàng hậu nhưng mà phẩm cấp cũng là Hoàng quý phi, chỉ thấp hơn Hoàng hậu, nghi thức không thể đơn giản. Vào ở trong hoàng cung, cũng là vì để cho Công chúa quen thuộc hoàn cảnh, chờ đợi tới ngày tốt, tổ chức nghi thức, chính thức trở thành Hoàng quý phi của Nguyên quốc.
Hoàng đế Nguyên quốc thực săn sóc, biết Công chúa tới đây con người không quen, cho phép Đông Li mang người hầu vào trong cung. Tẩm điện của Công chúa đại bộ phận đều là người Đông Li, chỉ có số ít là người Nguyên quốc, cho Công chúa quyền tự chủ khá là thoải mái. Thậm chí Kí Thanh Vân những người này còn có thể vào cung vấn an Công chúa, thể hiện Hoàng đế đối với Đông Li coi trọng.
Kí Thanh Vân vốn cho rằng có thể tiến vào hoàng cung chỉ có bộ phận ít, đối với kết quả này cũng thực vừa lòng. Với lại có thể xuất nhập hoàng cung, đối với việc gã quan sát Nguyên quốc cung cấp trợ lực không ít. Nhưng mà Kí Thanh Vẫn cũng không hiểu được, vì sao Hoàng đế Nguyên quốc hào phóng như thế, một chút cũng không sợ hãi bọn họ làm ra cái gì đó sao?
Kí Thanh Vân một đường đi tới, phát hiện Nguyên quốc còn giàu có và đông đúc hơn Đông Li, dân chúng an cư lạc nghiệp, triều đình và dân chúng thư thái, nhân tài rất nhiều.
Tiến vào gặp vài vị hoàng tộc ở kinh thành, Bình vương đã gặp qua, là một thế hệ người tài. Thành vương ngay thẳng, Tấn vương ôn nhã, Lạc vương hào sảng, liền ngay cả Hoài vương có vài phần yếu đuối cũng là nhân vật không thể khinh thường, hoàng gia khôn khéo ẩn sâu. Đặc biệt là người thắng tranh giành đoạt vị năm đó, Đương kim Hoàng thượng.
Đó là một người thực trẻ tuổi, cùng Bình vương giống nhau, thoạt nhìn bất quá chỉ hai mươi lăm hai mươi sáu. Người hoàng tộc của Nguyên quốc này đều không sai biệt lắm trẻ tuổi như vậy, chẳng lẽ Nguyên quốc này thực sự có bí pháp bảo trì thanh xuân? Huyết thống hoàng gia rất tốt, diện mạo của hoàng gia cũng sẽ không kém, đặc biệt vài vị hoàng tộc Nguyên quốc, dung mạo đặc biệt xuất chúng. Vị Hoàng đế Nguyên quốc này dung mạo tuấn nhã, khí độ tôn quý, uy nghi của người đứng lâu trên cao cùng Công chúa danh xưng đệ nhất mỹ nhân Đông Li thực xứng đôi.
Thái tử điện hạ thời điểm nhìn tới Hoàng đế Nguyên quốc, nhẹ nhàng thở ra, vốn đối với Công chúa viễn giá (gả xa) cho một người nam tử đủ tuổi để trở thành phụ thân, điện hạ đối với Công chúa có vài phần áy náy. Nhìn thấy Hoàng đế Nguyên quốc xuất chúng, điện hạ cho rằng Công chúa không còn có ủy khuất. Chỉ hivọng vị Hoàng đế này có thể bảo vệ muội muội của chính mình.
Vị Hoàng đế này rất lợi hại, Kí Thanh Vân thời điểm nhìn thấy Hoàng đế liền cho rằng như vậy. Bởi vì vị Hoàng đế này cùng bề ngoài tuyệt đối không giống nhau. Cùng là loại người như Hoàng đế Nguyên quốc, Kí Thanh Vân nhìn ra được khuôn mặt tuấn nhã của Hoàng đế giấu diếm thâm trầm. So sánh với gã làm mưu thần, vị Hoàng đế này hơn vài phần quả quyết. Chỉ cần nghe Bình vương đối với bọn họ nói ra việc thực thi tuyển chọn người thừa kế là có thể biết được sự quyết đoán của vị Hoàng đế này.
Chân chính gặp mặt, nhìn thấy Hoàng đế Nguyên quốc không có chút do dự, đồng ý để Đông Li mang người đi vào ở trong nội viện cung đình, cấp cho bản thân cùng Thái tử điện hạ lệnh bài xuất nhập tiến cung, làm cho gã tâm lại rét lạnh vài phần. Đây là đối với bản thân tự tin, tự tin bất luận bọn họ làm cái gì cũng không ảnh hưởng tới Nguyên quốc.
Tuy rằng biết Nguyên quốc không thể là địch, nhưng mà một quốc gia như vậy không thể khiến cho Đông Li không cẩn thận. Liền ngay cả Thái tử điện hạ cũng khắp nơi cẩn thận.
Còn có, không biết vì sao, là trực giác của một mưu sĩ, gã cảm thấy hoàng cung của Nguyên quốc cất giấu cái gì đó.
Ví dụ như Nội các nắm giữ quyền lực thật lớn kia, trước mắt nhìn không ra tâm tư của Hoàng đế đối với Nội các này, cũng không rõ Nội các đối với Hoàng đế tới tột cùng có mấy phần trung tâm, nhưng mà tổ chức tồn tại kỳ quái như vậy, nắm giữ quyền lợi chỉ dưới hoàng quyền, thậm chí đế vương ở tình huống không thể xử lý chính vụ, bọn họ có thể thay đế vương ra lệnh. Tổ chức như vậy, Hoàng đế Nguyên quốc như thế nào sẽ cho phép tồn tại. Là có tự tin khống chế, hay là song phương lẫn nhau tồn tại mâu thuẫn, âm thầm đề phòng đây?
Lại tỷ như ngày đó thời điểm mang Công chúa đi thăm cấm cung, có một chỗ, không có lộ ra bảng hiệu gì, chỉ có đại môn màu son uy nghiêm đứng thẳng, cửa không có trạm thị vệ. Bọn họ ở xa xa nhìn tới, hỏi cung nhân dẫn dường, cung nhân vẫn luôn khúm núm nịnh nót chợt thần sắc nghiêm chỉnh, mang theo vài phần cảnh cáo nói, nơi đó là cấm địa, trừ bỏ Hoàng thượng cùng vài vị Vương gia ra, liền ngay cả Hoàng tử điện hạ mà không được cho phép cũng không thể đi vào.
Bên người Công chúa có một tỳ nữ, tên là Mẫn Trân. Tỳ nữ bên người Công chúa vốn chính là vì dụ hoặc Hoàng đế Nguyên quốc mà tuyển ra, đều là tuyệt sắc giai nhân. Mẫn Trân này cũng đồng dạng được nhận huấn luyện, nhưng mà Mẫn Trân này danh là tỳ nữ, lại cùng Công chúa có tình tỷ muội, so sánh với các tỳ nữ khác, cũng có chút làm càn hơn. Nghe được lời nói của cung nhân, không phục nói, chẳng lẽ Công chúa cũng không được.
Nguyên tưởng rằng cung nhân này sẽ sợ hãi nói không, vội vàng giải thích, nhưng mà không có. Cung nhân tuy rằng cung kính nhưng mà từ trong tên đó có thể thấy được trào phúng cùng hèn mọn. Ánh mắt này, gã nhận ra được, ở kinh thành, thỉnh thoảng sẽ xuất hiện trong mắt một ít quan viên, đúng là đối với bọn họ. Gã cũng có chút tức giận, nhưng mà cũng không quá mức bất ngờ. Cùng Đông Li giống nhau, tự hào về văn minh của chính mỉnh, khinh thường người của các quốc gia khác. Ánh mắt như vậy ở thời điểm người Đông Li nhìn người từ bên ngoài tới cũng sẽ thỉnh thoảng xuất hiện, quan viên Nguyên quốc có ánh mắt như vậy, gã không kỳ quái.
Nhưng mà cung nhân này là một cái nô tài nho nhỏ ở Nguyên quốc, bọn họ là người hiển quý của Đông Li, cho dù là tự phụ vì văn minh quốc gia của mình, thế nhưng một cái nô tài cũng dám dùng ánh mắt như vậy nhìn bọn họ. Hơn nữa thực can đảm lớn mật, người dẫn dắt bọn họ đi thăm hoàng cung, lại không có ý tứ giám thị. Nguyên quốc nếu không phải là sắp xếp cho một người không hiểu chuyện dẫn dắt bọn họ, thì đây chính là cố ý, là vì cảnh cáo đi. Gã còn nhớ cung nhân kia nói, “Ở Nguyên quốc, tại đây là thâm cung, có rất nhiều kiêng kị, Công chúa bất luận phạm vào cái gì, xem phân thượng hai nước, Nguyên quốc có thể không truy cứu. Nhưng mà chỉ có nơi này, Công chúa tự tiện xông vào, bất hạnh bỏ mình trong đó, cho dù Đông Li truy cứu tới, Nguyên quốc ta cũng sẽ không yếu thế, cho dù phải khai chiến thì Nguyên quốc cũng chẳng hề gì.”
Tự tin trong lời nói kia, làm cho gã cứng lại. Trong cấm địa này tới tột cùng là có cái gì, làm cho một tên nô tài có thể tự tin nói ra như thế. Hai nước khai chiến lời như vậy cũng không ngại nói ra, không phải giống như truyền lời theo quy định mà nói ra, mà là nói ra phát ra từ nội tâm. Trong mắt là tự tin mãnh liệt, sẽ không thua, Nguyên quốc tuyệt đối sẽ không thua. Làm cho gã tại một khắc đối với Nguyên quốc sản sinh ra sợ hãi, quốc gia có con dân như vậy, rất nguy hiểm.
“Kí đại nhân.” Ngữ khí mềm nhẹ làm thần trí của Kí Thanh Vân quay lại.
“A, xin lỗi, Công chúa, nghĩ tới chút sự tình.” Kí Thanh Vân ngồi ở vị trí đối diện Công chúa tỏ vẻ xin lỗi. Hôm nay gã cùng Thái tử điện hạ tiến cung vấn an Công chúa.
“Phải không?” Nữ tử ngồi ở đối diện Kí Thanh Vân, thản nhiên nói.
Đây là một nữ tử rất đẹp, mi như viễn sơn, tiễn tiễn thủy mâu, quỳnh tị(mũi) anh thần (môi), làn da nõn na, quần áo thủy lam nghê thường, lục lạc ngọc bội, kiểu nhược bất thắng lương phong, đồng thời thuộc về tôn nhã tôn quý của hoàng thất. Thiếu nữ thuần chân(hồn nhiên), trên mặt đã có vài phần u buồn, làm cho người ta không khỏi nghĩ muốn an ủi buồn rầu của nàng.
“Công chúa sầu lo cái gì?” Thái tử Đông Li dùng tên giả Tiêu Vũ nhìn thấy muội muội như vậy, hỏi. Nơi này là Nguyên quốc, hắn không thể bại lộ thân phận chính mình.
“Không có gì.” Thấy huynh trưởng của mình lo lắng, Công chúa cười ôn nhu. Đã đi tới bước này, sầu lo thì lại như thế nào. Lúc còn rất nhỏ, nàng liền hiểu được, thân là Công chúa, hôn nhân của nàng là không có khả năng do mình làm chủ. Từ nhỏ phụ hoàng đã bắt đầu dạy nàng văn hóa Nguyên quốc, chính là vì đám hỏi lần này cùng Nguyên quốc. Rõ ràng đều đã biết rõ, chính là vì sao trong lòng vẫn còn có thể không cam lòng.
“Công chúa, Hoàng đế Nguyên quốc đối với người tốt chứ?” Nhìn thấy muội muội của mình cười vui miễn cưỡng, Thái tử Đông Li đau lòng, nhưng cũng chỉ là như vậy mà thôi.
“Hắn tốt lắm.” Công chúa nhớ tới vị Hoàng đế kia.
Thời điểm lần đầu tiên gặp mặt, nàng không thể tin được, vị Hoàng đế này cùng phụ hoàng tuổi không sai biệt lắm, lại trẻ như thế. Vị bệ hạ này thực tuấn mỹ, tuấn nhã ung dung, đối đãi với nàng cũng thực ôn nhu lễ phép. Chính là trừ bỏ lần đầu tiên, nàng nhìn thấy hắn, trong mắt lóe lên tia kinh diễm rồi biến mất, sau đó cái gì cũng không có. Ở về sau trong khi tiếp xúc, cho dù vị Hoàng đế này lấy lễ đối đãi lẫn nhau, ban cho không ngừng, nhưng mà những thứ này cũng không phải là thứ nàng muốn. Nàng không có thấy được yêu thương, không có nhìn được thân thiết, chỉ là bình tĩnh. Hắn chính là đối tượng của đám hỏi của nàng, đối với nàng không có cảm tình. Đây là trượng phu tương lai của nàng sao?
Nàng cũng không có yêu Hoàng đế Nguyên quốc, chính là bọn họ có thể yêu nhau sao? Có lẽ người khác sẽ cười nàng khờ dại, nhưng mà nàng chính là một thiếu nữ hướng tới tình yêu a, cho dù là tương lai đã bị định trước, vẫn sẽ hướng tới a. Một người trượng phu quan tâm ngươi bảo vệ ngươi. Bất quá, đã không có khả năng, tại thời điểm nhìn thấy Hoàng đế Nguyên quốc, nàng đã hiểu không có thể.
Tương lai của nàng chính là trở thành Quý phi của Nguyên quốc, chính là một hồi hôn nhân chính trị, không có cảm tình lẫn nhau, không có rằng buộc, có chỉ đều là tính toán, có chỉ đều là mục đích, thăm dò lẫn nhau, duy trì cảm tình ngoài mặt.
Cúi đầu, Công chúa nhìn khăn tay trên tay, đây là thời điểm mẫu hậu còn tại thế thêu nên, là vì khi nàng xuất giá mà chuẩn bị, hy vọng nàng có thể hạnh phúc. Nhìn thấy khăn tay này, từ đó lấy được dũng khí, Công chúa lại tỉnh lại, đây là sứ mệnh của nàng, vì Đông Li, nàng sẽ cố gắng.