Sáng sớm, Quân Hành Tuyệt vừa mở mắt, đầu tiên nhìn tới chính là Thượng Quan Khiêm đang ở trong lồng ngực của mình, đầu gối lên trên cánh tay của mình, sợi tóc như tơ lụa tán ra, xúc cảm như tơ lụa lạnh lẽo, tuấn dung nhu hòa. Không có tươi cười ôn hòa, hai mắt nhắm lại, điềm tĩnh ngủ.
Quân Hành Tuyệt khóe miệng gợi lên độ cong ôn nhu, vừa mở mắt có thể nhìn thấy được vẻ mặt khi ngủ của người âu yếm, trong lòng nổi lên cảm giác kiên định mà ấm áp. Khiêm ở ngay tại trong lồng ngực của hắn, ngủ an tâm như thế ở trong lồng ngực của hắn. Khiêm trước kia ở trước khi hắn tỉnh dậy sẽ mở mắt ra ngồi dậy, Khiêm hiện tại sẽ không.
Quân Hành Tuyệt nâng lên tay còn lại, mềm nhẹ vuốt ve hai má của Thượng Quan Khiêm, không dám đánh thức Thượng Quan Khiêm, động tác rất nhẹ. Nếu là trước đây, Thượng Quan Khiêm ở ngay thời khắc đầu tiên sẽ thanh tỉnh, nhưng hiện tại, Thượng Quan Khiêm giật giật, tiếp tục trầm tĩnh mộng đẹp.
Quân Hành Tuyệt khóe miệng độ cong dương rất cao, tươi cười cũng càng thêm nhu hòa. Tay vuốt ve hai má buông xuống, nhẹ nhàng rút cánh tay kia ra, kinh động Thượng Quan Khiêm đang ngủ say.
Thượng Quan Khiêm mong lung mở hai mắt, Quân Hành Tuyệt ở đúng trên trán của Thượng Quan Khiêm nhẹ nhàng ấn xuống cái hôn, mềm nhẹ nói, “Không có việc gì, tiếp tục ngủ đi.”
Thượng Quan Khiêm có được đáp án, nhắm mắt lại, tiếp tục ngủ.
Quân Hành Tuyệt đứng dậy, vì Thượng Quan Khiêm dịch tốt góc chăn, sau đó vén lên màn giường, xuống dưới giường.
Từ trên bình phong bên giường, thay quần áo đã chuẩn bị tốt, mắt lại nhìn màn giường, cười thỏa mãn, sau đó động tác di động mềm nhẹ, mở ra cửa phòng, đóng cửa nhẹ nhàng, không có làm cho Thượng Quan Khiêm bị đánh thức.
Ngoài cửa, Diêm La cầm vật phẩm rửa mặt đã sớm chuẩn bị tốt. Quân Hành Tuyệt rửa mặt chải đầu xong, rời khỏi phòng.
Muốn hỏi vì sao là Diêm La hầu hạ, đó là ở nhiều năm trước, Quân Hành Tuyệt sẽ không để người dư thừa nhúng tay vào trong cuộc sống của hắn cùng Thượng Quan Khiêm, đặc biệt là sáng sớm. Vốn là công tác của An Thịnh, chính là Quân Hành Tuyệt ghét ỏ thực lực của An Thịnh không đủ, sẽ làm ồn tới Thượng Quan Khiêm, hơn nữa An Thịnh tới gần sẽ làm Thượng Quan Khiêm đề phòng. Cho dù là chỉ là một người nhỏ yếu, tới gần phạm vi cảnh giới của Thượng Quan Khiêm ở thời khắc đang khi đang ngủ, Thượng Quan Khiêm sẽ phòng ngự bừng tỉnh, làm cho Quân Hành Tuyệt đau lòng không thôi. Phòng bị như vậy đến tột cùng phải như thế nào mới có thể tạo ra, cũng bởi vì như vậy, người hầu hạ sáng sớm trừ bỏ phi nhân loại trí năng Diêm La khiến Thượng Quan Khiêm tin cậy ra, không còn ai khác.
Muốn nói Quân Hành Tuyệt vì sao sẽ dậy sớm như vậy, đương nhiên là vì để làm đồ ăn sáng cho Thượng Quan Khiêm. Mấy năm nay, trù nghệ của Quân Hành Tuyệt rốt cục thành công, làm được đồ ăn cũng bắt đầu phát triển theo hướng mỹ thực, Quân Hành Tuyệt không bao giờ để cho Thượng Quan Khiêm ăn gì đó do những người khác làm nữa. Một ngày ba bữa, thêm cả điểm tâm, toàn bộ đều là Quân Hành Tuyệt làm.
“Chủ tử.” Ngoài uyển, An Thịnh sớm đã đợi. Nơi này có tên là Trữ Dạ Uyển, chính là đã ngoài khoảng cách cảnh giới mà Thượng Quan Khiêm tu kiến (tạo nên), tại thời điểm sáng sớm cùng ban đêm, trừ bỏ Diêm La, bất luận kẻ nào cũng đều chỉ có thể đứng ở ngoài uyển, không cho phép đi vào.
“Ngày hôm qua những gì ta muốn đã chuẩn bị tốt chưa?” Hiện tại Quân Hành Tuyệt đã thoái vị, không dùng xưng hô trẫm cho bản thân, dùng tự xưng bình thường, mà nhóm gián quan cũng không dám nói cái gì.
“Đã chuẩn bị tốt lắm.” An Thịnh lưu loát trả lời, chủ tử muốn cái gì, ai dám không cho, cho dù không có, cũng phải ở trong thời gian một đêm tìm ra.
“Tốt lắm.” Quân Hành Tuyệt tâm tình tốt lắm nghĩ phải làm như thế nào mới có thể sử dụng thật tốt mấy thứ này, làm ra được những món đồ ăn mỹ vị, để cho Thượng Quan Khiêm ăn tới cao hứng. Hiện tại Quân Hành Tuyệt không phải quan tâm quốc sự, cùng Thượng Quan Khiêm tình cảm cũng phát triển vững vàng, tuy rằng Thượng Quan Khiêm đối với Quân Hành Tuyệt còn không phải là yêu, nhưng mà cũng bắt đầu tán thành Quân Hành Tuyệt, nếu không cũng sẽ không ở trong lồng ngực của Quân Hành Tuyệt ngủ an tâm như vậy. Nói tóm lại, Quân Hành Tuyệt vẫn là thực vừa lòng. Hiện tại phiền não của Quân Hành Tuyệt chỉ có phải như thế nào để làm ra những thứ thực tốt, bắt được dạ dày của Thượng Quan Khiêm. Dù sao Thượng Quan Khiêm đối với đồ ăn cũng không xoi mói, chỉ cần có thể ăn liền ăn, cũng không bắt bẻ hương vị.
Tiến vào phòng bếp, Quân Hành Tuyệt để cho tất cả mọi người lui ra ngoài, chính mình vội đi lên đóng cửa.
Không lâu sau, tại trù phòng truyền ra từng trận hương khí.
Canh giữ ở trước cửa, An Thịnh nuốt nước miếng. An Thịnh thật sự không thể nghĩ được có một ngày hắn sẽ bởi vì đồ chủ tử làm mà nuốt nước miếng. Phải biết rằng trước kia chủ tử làm ra thứ gì đó đều là ám ảnh rất lớn trong lòng những người bọn họ. Quả nhiên, chủ tử chính là chủ tử, liền ngay cả trù nghệ cũng đều không làm khó được chủ tử.
Cửa mở ra, Quân Hành Tuyệt đối với An Thịnh nói, “Một hồi đem đồ ăn mang lại đây.”
“Dạ.” An Thịnh lĩnh mệnh. Vì sao hiện tại không đưa, đương nhiên là bởi vì vị kia còn chưa có dậy, nếu quấy nhiễu tới vị kia, chủ tử hẳn sẽ làm cho mình rơi mất nửa cái mạng. Về phần những món ăn này sẽ bị nguội, tuyệt đối sẽ không. Nơi này nhiều nhất chính là cao thủ tuyệt đỉnh, tông sư lại có một bó lớn, dùng nội lực hâm nóng, tuyệt đối sẽ không nguội, tuyệt đối sẽ không thay đổi vị. Thậm chí có khi hắn thực hoài nghi, chủ tử có phải hay không vì chuyện giữ ấm này mới có thể huấn luyện ra nhiều cao thủ như vậy. Lấy kinh nghiệm lâu năm mà An Thịnh hắn theo chủ tử trước đây mà nói, việc này không phải là không thể xảy ra.
Tại sau khi Quân Hành Tuyệt rời khỏi, An Thịnh tiến vào phòng bếp, nhìn thấy đồ ăn bố trí đầy trên bàn, mặt cười niềm nở, hôm nay lại có lộc ăn, nhiều đồ ăn như vậy, chủ tử cùng vị kia tuyệt đối dùng không hết, dùng không xong, đương nhiên không thể lãng phí. Hắn đây làm nô tài liền sẽ giúp hai vị chủ tử tiêu diệt hết.
Hôm nay Huyễn Ảnh cũng bởi vì chuyện của Đương kim Hoàng thượng mà rời nơi này, Phượng Cửu lão gia tử cùng Trấn vương hẳn là còn đang luận bàn. Lãnh Vô Ngân, Phương Thiên Hữu cùng Dương Ưng ba vị này hẳn là ở Thần Luyện, một hồi nhất định sẽ tới. Tính như vậy, sắc mặt An Thịnh có chút ảm đạm, ai, vẫn là để cho phòng bếp chuẩn bị đồ ăn này nọ, chủ tử làm gì đó, còn lại chỉ đó cho ba người chia nhau, nhưng mà tuyệt đối không đủ cho sáu người.
Ai u, thiếu chút nữa đã quên chính sự, tính tính thời gian, còn có một hồi đâu, cũng đừng có trở nên nguội lạnh.
Lập tức gọi tới một đám người hầu có nội lực cao thâm, dùng nội công hâm nóng. Chờ thời gian không sai biết lắm sẽ đưa qua. Chỉ cần chủ tử gọi một tiếng, lấy khinh công của bọn họ sẽ rất nhanh đuổi tới.
An Thịnh kiểm kê có bao nhiều đồ ăn này nọ, phải trang trí như thế nào, phải sắp xếp như thế nào.
Mà Quân Hành Tuyệt về tới Trữ Dạ Uyển. Vẫn như cũ nhẹ tay nhẹ chân đẩy cửa ra, nhìn trong màn giường không có động tĩnh, biết Thượng Quan Khiêm còn chưa tỉnh, bất quá cũng không có dừng lại, xốc lên màn giường, nhìn thấy Thượng Quan Khiêm trên giường, nhẹ nhàng cởi hài, lên trên giường, mềm nhẹ xốc lên chăn, chui vào. Một lần nữa nằm tốt, lẳng lặng nhìn khuôn mặt đang ngủ của Thượng Quan Khiêm, chờ hắn mở mắt.
Cũng không có bao lâu, mí mắt của Thượng Quan Khiêm giật giật, lông mi tinh mịn run rẩy, chậm rãi mở mắt, còn mang theo sương mù buồn ngủ, bởi vì không có cảm giác hơi thở xa lạ gì, cho nên đầu óc không có hoàn toàn thanh tỉnh, khó có được mông lung.
“Sớm, Khiêm.” Quân Hành Tuyệt thanh âm sáng sớm ôn nhu.
Thượng Quan Khiêm ý thức bắt đầu thanh tỉnh, thấy rõ người trước mắt, lộ ra một bộ dạng ý cười ôn hòa nhã nhặn thường thường, bất quá so với đối với người bên ngoài, hơn vài phần rõ ràng, đây là chân thành sẽ xuất hiện đối với người tán thành “Sớm, Tuyệt.” Khi nào thì bắt đầu, y sẽ không ở trước một khắc khi Quân Hành Tuyệt tỉnh lại liền mở mắt ra, tỉnh táo minh mẫn. Khi nào thì bắt đầu, mỗi lần đều là Quân Hành Tuyệt tỉnh trước y. Thượng Quan Khiêm không có chú ý tới, thời điểm chú ý tới, đã trở thành như thế này.
Thượng Quan khiêm chuẩn bị đứng dậy, nhưng mà lại bị Quân Hành Tuyệt đặt ở trên giường, một cái hôn triền miên in lên. Thượng Quan Khiêm đã muốn thành thói quen cũng không có làm ra hành động giãy dụa, thừa nhận cái hôn nóng bỏng của Quân Hành Tuyệt, còn đáp lại. Đây là hành vi y cho phép Quân Hành Tuyệt, mà kĩ thuật hôn của Quân Hành Tuyệt quả thực tốt lắm, bởi vì tán thành, Thượng Quan Khiêm theo đuổi trầm mê của bản thân.
Thật lâu, Quân Hành Tuyệt thở hổn hển buông tha môi của Thượng Quan Khiêm, nhìn thấy Thượng Quan Khiêm dưới thân mắt ướt át, tuấn dung ửng đỏ, môi có chút sưng đỏ, khóe miệng không thể không chế tràn ra dấu vết chảy xuống.
Vươn tay, dùng ngón cái nhẹ nhàng xóa đi chất lỏng chảy ra, dùng lưỡi liếm đi dấy vết trên ngón tay cái.
“Thực ngọt.” Lời nói khinh bạc.
“Ngươi nên đứng lên.” Thượng Quan Khiêm không có tức giận, chính là nhắc nhở Quân Hành Tuyệt, y đã cảm giác được hạ thân Quân Hành Tuyệt đứng lên.
Quân Hành Tuyệt ngoan ngoãn đứng dậy, có một số việc phải một vừa hai phải, Quân Hành Tuyệt phi thường thức thời.
Thuần thục vận công theo thói quen, đem dục vọng áp chế biến mất.
Lại đứng dậy, vén màn giường lên, tử trong tủ quần áo chọn lựa để lại quần áo bản thân vừa lòng, đưa cho Thượng Quan Khiêm, thưởng thức cảnh đẹp Thượng Quan Khiêm thay quần áo, nuốt nuốt nước miếng, tưởng tượng một chút, sau đó nhịn xuống dục vọng. Nếu quay đầu đi không xem, sẽ không như vậy, nhưng mà Quân Hành Tuyệt cũng sẽ không làm như thế, tự mình chuốc lấy cực khổ, vui vẻ chịu đựng mà nhìn, tùy ý để dục hỏa thiêu đốt, lại gian nan áp chế xuống.
Tại sau khi Thượng Quan Khiêm mặc xong lí y, Quân Hành Tuyệt bình phục dục vọng của chính mình tốt lắm, bắt đầu vì Thượng Quan Khiêm mặc đồ, vuốt lên ống tay áo, buộc tốt đai lưng, treo lên linh kiện nho nhỏ, cuối cùng cẩn thận dùng lụa mỏng mặc vào.
Sau khi làm xong, cẩn thận nhìn xem, thấy có cái gì không ổn, ân, Khiêm của hắn, như thế nào cũng đều đẹp.
Gọi Diêm La tiến vào, Diêm La đem mấy thứ đồ rửa mặt gì đó để tốt, Thượng Quan Khiêm súc miệng, Quân Hành Tuyệt ở một bên vắt khăn mặt ấm, động tác thuần thục phối hợp, tuyệt đối không phải lần một lần hai.
Sửa sang này nọ xong, để cho Diêm La đem mấy đồ vật kia đi ra, bên trong chỉ còn Thượng Quan Khiêm cùng Quân Hành Tuyệt hai người.
Thượng Quan Khiêm ngồi ở trước bàn trang điểm, Quân Hành Tuyệt cầm lấy lược, động tác mềm nhẹ vì Thượng Quan Khiêm chải tóc, hắn thích vì Thượng Quan Khiêm chải đầu như vậy, tùy ý để cảm xúc lạnh lẽo như tơ lụa kia xuyên qua lòng bàn tay.
Tiếp theo nhìn thấy ngọc trâm các loại hình dạng cùng màu sắc ở trên bàn trang điểm, Quân Hành Tuyệt đông chọn tây tuyển, chọn đi chọn lại, rốt cuộc chọn ra một cây vừa lòng, vì Thượng Quan Khiêm trâm lên. Lại sửa sang hoàn thành.
Tại một khắc Diêm La ra ngoài kia, để cho An Thịnh đem đồ ăn bưng tới.
Đi ra phòng ngủ, trên bàn đặt đầy những đồ ăn ngon của Quân Hành Tuyệt làm, mà An Thịnh bọn họ cũng không ở đó, An Thịnh biết chủ tử sẽ không cao hứng nếu người ở lại nhiều, cho nên bọn họ tự động biến mất.
Quân Hành Tuyệt vẻ mặt thỏa mãn nhìn Thượng Quan Khiêm ăn những món ăn làm, khóe miệng độ cung cao cao gợi lên. Thỉnh thoảng vì Thượng Quan Khiêm gắp thức ăn, thẳng tới khi Thượng Quan Khiêm ăn không nổi nữa mới thôi.
Nhìn thấy Thượng Quan Khiêm một chút biến hóa đều không có, Quân Hành Tuyệt cho rằng Thượng Quan Khiêm vẫn là ăn quá ít, còn phải tiếp tục tẩm bổ. Xem nhẹ sự thật là việc bọn họ dù có tẩm bổ thế nào cũng sẽ không biến hóa.
Sau khi ăn xong, Thượng Quan Khiêm đi dược viện, nhìn xem các loại dược thảo thế nào, Quân Hành Tuyệt ở một bên đánh đánh hạ thủ. Thời gian không sai biệt lắm, phải đi chuẩn bị ngọ thiện (bữa trưa), ngọ thiện vẫn như cũ phải làm cho Thượng Quan Khiêm ăn không vô mới dừng lại. Sau khi ăn xong, thời tiết tốt, bày ghế nằm, hai người ở trong hoa viên cùng ngả lưng ngủ một chút.
Sau khi ngủ, đánh đàn đọc sách chơi cờ, chỉ cần có hưng trí. Tới thời gian,Quân Hành Tuyệt lại đi chuẩn bị vãn thiện(bữa tối), tiếp tục uy no Thượng Quan Khiêm. Sau khi ăn xong, nhàn tản tản bộ, nhìn sao với ánh trăng linh tinh, Quân Hành Tuyệt thừa dịp không khí tốt, ăn ăn đậu hũ, làm cho chính mình dục hỏa đốt người. Tới thời gian nghỉ ngơi, tắm nước lạnh phối hợp với áp chế dục vọng mới có thể khắc chế chính mình, ôm Thượng Quan Khiêm ngủ.
Một ngày chấm dứt.