[Vô Xá Hệ Liệt] Tu La Quân Tử

Chương 103




Cái vị trí kia là ngôi vị Hoàng đế, tỏa ủng thiên hạ, hiệu lệnh thiên hạ, là quyền lợi cao nhất, người nào là đệ tử của hoàng tộc lại không hướng tới, không nghĩ muốn.

“Bổn vương biết các ngươi không tin.” Nhìn thấy ánh mắt không tin của mọi người, Bình vương một chút cũng không để ý, “Năm đó tranh vị chỉ là một hồi trò chơi mà thôi.” Phụ hoàng cùng người kia vẫn chờ bọn hắn bắt đầu tranh đoạt vị trí kia, chờ xem bọn hắn trình diễn một trò hay thực tốt. Ở khi bọn hắn còn nhỏ, theo lời của người xung quanh đã biết được chuyện này, chỉ cần có thể làm phụ hoàng cùng người kia vừa lòng, ai như vậy là có thể ngồi vào cái vị trí kia.

Phụ hoàng ở trong lòng huynh đệ bọn hắn có vị trí thực đặc biệt, bọn hắn kính hắn sợ hắn. Phụ hoàng không thương bọn họ, bọn hắn cũng đều biết, chính là lại có đứa nhỏ nào mà lại không có kỳ vọng được phụ thân yêu thương, bọn hắn sáu huynh đệ cũng như vậy. Năm đó tranh vị, kỳ thật cũng là muốn ở trước mặt phụ hoàng biểu hiện chính mình một chút, cho nên mới cố gắng như vậy, chính là muốn nhận được một cái ánh mắt tán dương của phụ hoàng. Mà cái vị trí kia là chứng minh tốt nhất, có thể có được cái vị trí kia là tới gần được với tán thành của phụ hoàng. Năm đó nói rằng tranh cái vị trí kia, không bằng là nói, tranh chính là tán thành của phụ hoàng.

“Vị trí Hoàng đế kia tính là cái gì, cái gì cũng không phải.” Bình vương trong lời nói mang theo thật sâu đùa cợt, đúng là khinh thường đối với ngôi vị Hoàng đế. So sánh với trường sinh bất lão, so sánh với thực lực di sơn đào hải (rời núi đào biển), ngôi vị Hoàng đế nay thật sự cũng chẳng là gì để chứng minh là ngươi có năng lực. Có thể phá bỏ một quốc gia, tựa như Viêm quốc năm đó, Hoàng đế thì tính là cái gì, bất quá chỉ là phàm phu tục tử mà thôi, “Chỉ cần bổn vương đối với Hoàng thượng nói, bổn vương muốn cái vị trí kia, Hoàng thượng sẽ rất mau đem ngôi vị Hoàng đế nhàm chán này giao cho bổn vương, sau đó nhìn bổn vương ở tại trên ngôi vị này chịu dày vò.”

Ngôi vị Hoàng đế cũng không phải dễ làm như vậy, tuy rằng không cần lo lắng bọn hắn những người này mưu phản, cho dù có tồn tại của Diêm La, buông tha rất nhiều chuyện, nhưng mà chuyện tình của một quốc gia như thế nào có thể ít. Hoàng thượng cũng không phải là loại người tài giỏi ngút trời như phụ hoàng, trên người bận rất nhiều chính sự không có thể du sơn ngoạn thủy, tu luyện võ công. Nhiều năm như vậy, tu vi của Hoàng thượng vẫn không có tiến triển, cũng không thể tham ngộ được tầng cảnh giáo cao hơn, ngược lại lão tứ, lão ngũ, lão lục không có chức quan trên người, tĩnh tâm tìm hiểu. Lão ngũ tư chất tốt nhất, thực lực cao nhất; lão tứ ở sau một chút; lão lục tuy rằng thiên tư giới hạn thành tựu không cao, kém hắn cùng lão đại một chút, nhưng mà so với Hoàng thượng, tu vi còn cao hơn một chút, so ra cũng kém không nhiều lắm. Hắn cùng lão đại, bởi vì oán niệm của Hoàng thượng, cũng bận chính vụ, lại tìm không được cớ để đùn đẩy chức trách, bất quá còn hơn Hoàng thượng, bọn họ thật ra vẫn có điểm thoải mái. Nếu hắn nói muốn ngôi vị Hoàng đế, Hoàng thượng nhất định sẽ lập tức thoái vị.

“Chẳng lẽ nhóm hoàng tử không cần?” Tiêu Vũ làm Thái tử không tin. Nếu là hắn, phụ hoàng không cần ngôi vị Hoàng đế, tặng cho người khác. Thế nhưng mà nếu phụ hoàng không phải là Hoàng đế, như vậy hắn sẽ không có tư cách ngồi trên cái vị trí kia, hắn tuyệt đói sẽ không để cho phụ hoàng đem ngôi vị Hoàng đế tặng cho người khác.

Bình vương nhìn Thái tử Đông Li, Kí Thanh Vân ho khan một cái, Thái tử Đông Li bật người tỉnh ngộ lại, nói, “Thất lễ, chính là việc này thực khó để tin được.”

“Bổn vương biết ý tứ của ngươi, là nói hoàng tử không cam lòng đúng không?” Bình vương không thèm để ý nói, làm cho hai người Đông Li nhẹ nhàng thở ra. Bình vương này không phát hiện cái gì.

“Chuyện này, bổn vương thực ra thật rất bội phục Hoàng thượng, bổn vương cũng không có được quyết đoán của hắn, khó trách phụ hoàng sẽ tuyển hắn làm Hoàng thượng.” Thời điểm nói tới đây, Bình vương khó có được được mà lộ ra biểu tình bội phục, “Ở sau khi Hoàng thượng đăng vị, Thái tử của Nguyên quốc nơi này lựa chọn sẽ không giống nhau. Việc này người bên ngoài không biết, thế nhưng hoàng tộc cùng một bộ phận người ở trong kinh thành cũng đều biết. Kí Thanh Vân, Công chúa các ngươi sau này ở lại đây, sinh hạ hoàng tử cũng nên làm tốt chuẩn bị a, bổn vương ở tại đây tiết lộ cho ngươi ngọn nguồn.”

“Nguyện nghe rõ.” Kí Thanh Vân chắp tay, cẩn thận lắng nghe.

“Từ triều đại hiện tại bắt đầu, từ Hoàng thượng cùng bổn vương một thế hệ huyết mạch này bắt đầu, tất cả đệ tử hoàng thất đều có tư cách cạnh tranh ngôi vị Hoàng đế.” Bình vương nói ra tin tức kinh người, đánh vỡ nhận thức truyền thống. Nguyên nhân chỉ là tại một bọn một thế hệ này rất đơn giản, bởi vì bọn họ là huyết mạch của phụ hoàng, bất luận bọn họ sau này là đứa nhỏ của ai làm Hoàng đế, đều là kéo dài huyết mạch của phụ hoàng, đây là một cam đoan, cam đoan hoàng gia Quân thị thống trị bất diệt. Bọn họ tin tưởng chỉ cần phụ hoàng ở tại, Quân gia sẽ không bị diệt, cho dù phụ hoàng không thèm để ý, thì Trấn vương thúc tổ vô tử (không có con) cũng sẽ không để cho hoàng tộc bị diệt.

“Như thế nào có thể?” Hoàng tộc Đông Li đầu tiên hô to, nếu không phải là đương kim không có con nối dòng, ai sẽ để cho bàng chi (cùng họ nhưng khác chi) gia nhập cạnh tranh ngôi vị Hoàng đế. Chính là trong lúc các hoàng tử cạnh tranh đã huyết tinh cùng tàn khốc, lục đục với nhau, giờ lại còn gia tăng thêm thế tử, không phải rất lộn xộn sao?

Bình vương không để ý tới kinh ngạc của mọi người, tiếp tục nói, bắt đầu Hoàng thượng đăng vị, con nối dòng của Hoàng thượng nhất định tham dự, mà các đệ tử hoàng tộc khác, cùng hoàng tử bất đồng bối phận không có tư cách, mà phải cùng thế hệ với các hoàng tử. Từ sau khi sinh ra sẽ được khảo sát, tới khi mười tới mười lăm tuổi…. Vượt qua mười lăm tuổi còn chưa thông qua khảo sát sẽ bị đánh rớt tư cách, có được tán thành sẽ được liệt vào hậu tuyển, đưa vào hoàng cung dạy dỗ. Sau đó Hoàng thượng từ giữa tuyển ra người thừa kế thích hợp, kế nhiệm ngôi vị Hoàng đế.

“Quyết đoán như vậy, khó trách Hoàng thượng năm đó thắng cuộc.” Làm tử trung (trung thành tới chết) của Đương kim Hoàng thượng, tri phủ Vận thành tán thưởng nói, không hổ là minh quân a.

“Không có khả năng.” Phạm nhân vẻ mặt không thể tin được.

Hai người Đông Li vẻ mặt khâm phục, phải có quyết đoán như thế nào mới có thể đánh võ quy định thông thường của thế tục, hạ ra mệnh lệnh như vậy.

“Tin hay không tùy ngươi, bổn vương nói nhiều như vậy, ngươi không phải nên nói cho bổn vương, tới tột cùng là ai bày ra chuyện này đi?” Bình vương đối với phạm nhân nói.

“Hừ, tại hạ muốn nói đều đã nói, chính là Bình vương không tin.” Phạm nhân khôi phục bình tĩnh nói, nhưng mà trong lòng cũng không bình tĩnh, tính toán kế hoạch khác.

“Thời gian không còn sớm, vậy để cho bổn vương đoán một chút. Bày ra chuyện này không phải là hoàng tộc, không phải là quan lớn của kinh thành, không phải môn phái mà giang hồ đều biết.” Trước mắt trên giang hồ thực lực cực mạnh chính là Dương gia Du châu, Lãnh Kiếm Sơn Trang, Tài thần Phương gia, Tinh Hồ. Đáng tiếc, mấy thực lực này căn bản không dám đối với hoàng gia ra tay. Dương Ưng, Lãnh Vô Ngân, Phương Thiên Hữu đều là đệ tử của Trấn vương, làm sao dám đối với hoàng gia ra tay. Không đề cập tới ba người này, bốn môn phái này đều biết được thực lực của hoàng gia là cái dạng gì.

“Năm ấy tinh anh trên giang hồ đã chết không ít, hiện tại còn chưa có khí thế để khôi phục lại như trước, mà thủ hạ của ngươi phần đông là cao thủ, hẳn là từ nhỏ đã bắt đầu huấn luyện. Thực tin tưởng các ngươi muốn phá hư đám hỏi của Đông Li cùng quốc gia là sự thật, ám sát bổn vương cùng Công chúa bất quá chỉ là nhân tiện, có thể hoàn thành thì tốt, không thể thì cũng không sao cả, bởi vì ngươi cần cơ hội tiếp cận bổn vương, dựa theo dự mưu của ngươi làm bổn vương đồng ý điều kiện của ngươi, ở Nguyên quốc tạo ra hỗn loạn, ngươi không phải người của Nguyên quốc đúng không.” Bình vương lẳng lặng phân tích, sự tình đã muốn đoán được năm sáu phần, còn lại chính là hắn trên tay đến tột cùng còn chuẩn bị ở sau là cái gì, người này rất tự tin.

“Bình vương quả nhiên là danh bất hư truyền.” Phạm nhân không có phủ nhận, Bình vương đã muốn thấu triệt, lại phủ nhận liền tỏ vẻ bản thân không có khí độ.

“Bổn vương lại đoán một chút, Đông Li bên kia có nhân thủ của các ngươi đúng không, hoặc là nói, các ngươi cùng với một quốc gia bên kia đại lục liên thủ?”

“Cái gì?” Kí Thanh Vân không tồi, nghe nói như vậy, phân tích bình tĩnh, tiếng kêu kia chính là của Thái tử Đông Li.

“Đơn giản, Công chúa Đông Li bên kia đột nhiên có thích khách xuất hiện, bổn vương ở ngoại viện an bài nhân thủ, chính là tinh binh của bổn vương, bổn vương không tin có người có thể không tiếng động giấu giếm được bọn họ, cũng chính là thích khách ngay từ đầu đã xen lẫn vào bên trong đó. Tiến vào trong viện của Công chúa đều là người của Đông Li, Nguyên quốc vì tôn trọng Công chúa, đối với người tiến vào trong viện của Công chúa không có thẩm tra, đều là người Đông Li bên kia tự mình kiểm tra cho đi vào, đúng vậy không, Kí Thanh Vân?” Bình vương hỏi.

“Đúng vậy. Mà Đông Li ta đối với người tiến vào trong viện như thế nào sẽ không cẩn thận, có thể làm cho những người này mang theo lẫn cả binh khí vào, hẳn là chúng ta bên này có vấn đề.” Kí Thanh Vân cũng đã sắp xếp rõ ràng, việc này không đơn giản là vấn đề của Nguyên quốc, liền này cả bọn họ bên này cũng có vấn đề, không nghĩ tới ngàn chọn vạn tuyển người như vậy, cũng ngầm có mật thám của quốc gia khác. Như vậy trong nước lại ẩn tàng ít nhiều, xem ra phải tranh tra lại một chút a, Kí Thanh Vân mắt nhìn Thái tử. Thái tử hiểu được ánh mắt của gã, một hồi liền mật hàm thông tri phụ hoàng, cẩn thận điều tra.

“Ngoạn mục, Bình vương không có đi lên đế vị thực sự đáng tiếc.” Phạm nhân tán thưởng nói, Bình vương biết cũng không sai biệt lắm.

“Bất quá, bổn vương tò mò chính là chuẩn bị phía sau của ngươi, ngươi như vậy nếu không có tự tin, tuyệt đối sẽ không xuất hiện trước mặt của bổn vương. Ngươi liền tự tin bổn vương giết không được ngươi?”

“Đương nhiên, vì thiên hạ không ai dám giết ta.” Người tới thực tự tin.

“Nga, nói thử xem, xem bổn vương có thực hay không thật sự không dám giết ngươi.” Bình vương cảm thấy được thú vị.

“Bởi vì sư môn của tại hạ.” Phạm nhân vẻ mặt ngạo nghễ.

“Nga.” Bình vương chờ lời nói kế tiếp, thảnh thơi nâng chung trà lên, chuẩn bị uống trà.

“Sư phụ của tại hạ là Thượng Quan võ thần.” Phạm nhân chờ xem phản ứng của Bình vương.

Lần này, Bình vương rốt cục cũng đã không còn bình tĩnh như vài lần trước, phốc, một miệng trà phun ra, may mắn phạm nhân đứng xa, không bị phun tới.

“Khụ khụ khụ…” Đây là người bị sặc, “Ngươi nói… Thượng… Quan võ thần là… sư phụ ngươi.” Bởi vì sặc, lời nói của Bình vương đứt quãng, biểu hiện kinh ngạc còn sót lại rõ ràng, bất quá Bình vương cũng quả thực kinh ngạc.

“Đúng vậy.” Phạm nhân vẻ mặt khẳng định nói.

Võ thần. Đối với người Nguyên quốc xưng hô này không xa lạ, liền ngay cả hai người Đông Li cũng nghe qua danh từ võ thần này.

Mấy năm trước, Phượng Tuyệt võ thần của Nguyên quốc cùng Thượng Quan võ thần thần bí, ở Dương gia Du Châu một hồi luận võ, làm cho tài tuấn giang hồ tổn thất thảm trọng, khiến cho giang hồ Nguyên quốc nhiều năm vẫn chưa khôi phục, nhưng mà người có thể ở trong trận hiến ấy sống sót đều là nhân trung chi kiệt, Nguyên quốc võ lâm mới có thể tiếp tục phát triển tồn tại. Cho dù thực lực có tổn hại, những người trong võ lâm của các quốc gia khác cũng không dám tới gần, nguyên nhân những người này là một, võ thần chính là một nguyên nhân khác.

Dương gia Du Châu giữ lại hố to dữ tợn tới bất khả tư nghị do hai vị võ thần tạo ra, làm nơi thăm quan cho mọi người tới, để cho mọi người cảm nhận được cường đại của võ thần. Bất luận là người giang hồ hay thư sinh, bình dân dân chúng tới Du Châu, đều tới xem một chút. Người Đông Li vẫn là nghe nói, đương nhiên cũng đi nhìn một chút, kia không phải thực lực mà người có thể tạo thành, nếu không phải nhóm người sống sót kể ra, ai sẽ tin tưởng đó là do thực lực con người tạo thành. Tông sư như trước vẫn là thần tượng trong lòng đa số người, võ thần trở thành thần trong lòng mọi người.

Nghe được phạm nhân là đồ đệ của võ thần, liền ngay cả hai người Đông Li cũng biết người này không thể động vào. Tri phủ Vận thành cũng là vẻ mặt khó xử, một mặt là quốc pháp, một mặt là tồn tại mạnh mẽ không phải là người.

Nhìn thấy sắc mặt mọi người thay đổi, phạm nhân biết, những người này không dám dễ dàng dàng động vào y. Y đã sớm tính toán tốt lắm, võ thần chính là lợi thế của y, y tin tưởng, lợi thế này đủ để cho Bình vương hành động mưu phản. Bất quá không nghĩ tới còn chưa có đem lợi thế này nói ra, Bình vương liền hoàng toàn cự tuyệt đề nghị của y. Mà hiện tại y lại nhờ vào lợi thế này cứu mạng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.