"Như vậy đây là mời ngươi tham gia." Sau khi nghe xong, Ma vương nhìn tấm thiếp mời trên tay Khắc Lạc Duy, khẳng định nói.
"Đúng vậy." Khắc Lạc Duy đứng lên. "Không chỉ thế." Tay đưa thiệp mời cho Ma vương.
Đối với hành động vô lễ của Khắc Lạc Duy, Ma vương một chút cũng không để ý, Thain cùng Doro đã quen đến không buồn đi truy cứu hành động không thỏa đáng của nhân loại nào đó.
Mở ra thiệp mời Khắc Lạc Duy đưa tới, Ma vương thuận thế ngồi trên ghế, rất nhanh đọc qua nội dung bên trên.
Trừ bỏ mời Khắc Lạc Duy tham gia trận đấu, còn mời Brad đảm đương chức tài phán của trận đấu. Điều này không khó lý giải, có thể mời Pháp thánh duy nhất làm tài phán, đây là quang vinh, là căn cứ minh xác thực lực.
Bất quá, Ma vương đối mấy thứ này không thèm để ý, hắn chú ý đến phần thưởng trận đấu lần này, sau đó nhíu mày.
Thời gian mấy ngàn năm, đối với Tinh Linh trường thọ mà nói, không thể bảo là ngắn, nhưng toàn bộ Tinh Linh cũng bất quá chỉ truyền thừa qua mấy đời, còn chưa thể quên được đoạn lịch sử đấy, hơn nữa theo tâm tính Tinh Linh cũng không nên lấy thứ trọng yếu như vậy làm phần thưởng, cái đó quan hệ đến phong ấn kia. Mà hiện tại hắn nhìn đến thứ như vậy xuất hiện trong số phần thưởng.
Tinh Linh tộc tuyệt đối không dám to gan như thế, vậy chính là có ngươi bảo bọn hắn, mà có thể khiến cho Tinh Linh tộc làm ra loại hành vi này, nhất định phải được Tinh Linh phi thường tín nhiệm, theo hắn biết, có danh sự cùng năng lực này, hẳn là chỉ có tên kia.
Ma vương nghĩ thông suốt khóe miệng gợi lên mỉm cười, tên kia cũng đi vào giới diện chủ, hắn và gã đã lâu không gặp.
Khắc Lạc Duy nhìn thấy nụ cười khóe miệng Ma vương mang theo vài phần hoài niệm cùng hứng thú, trong mắt cũng rất nhanh hiện lên gì đó, Ma vương trầm tĩnh trong suy nghĩ của mình không có phát hiện, Thain và Doro đưa lưng về phía Khắc Lạc Duy cũng không thấy được.
Xem ra mấy ngày hôm trước ai xuất hiện ở giới diện chủ, y đại khái đã biết, hắc hắc (_ _|||), thú vị a, đều đến hết, còn có thứ biến hóa theo pháp tắc kia, mà đang rục rịch, chính là đầu sỏ trận chiến cổ xưa đi.
Chính mình còn chưa hành động, thế giới này đã bắt đầu rối loạn, xem ra mình cũng phải hành động, đều đã một năm, kế hoạch ngân hàng cơ bản hoàn thành, nhìn Ma vương ở trước mặt chính mình biểu hiện trí tuệ năng lực của hắn, mặc dù có chút thú vị, nhưng cũng có chút chán, Ma vương rất kiêu ngạo, ở trong mắt hắn là tiếc hận với mình, tiếc hận chính mình không phải Ma tộc, lãng phí thiên phú. Ngu xuẩn a, nhân loại có khả năng vô biên, nếu không mình cũng sẽ không đứng ở trên cao. Huyết thống gì, ưu thế gì, nếu không trả giá, không phải cũng là kẻ yếu như nhau sao?
Không nhìn Ma vương, quay đầu xem ánh mặt trời chiếu rọi xuống, gió nhẹ thổi qua, nổi lên gợn sóng mặt hồ, châm chọc nơi đáy mắt Ma vương không mảy may thấy.
Hắc ám xâm nhập linh hồn kia đang kêu gào, chỉ thời gian một năm, chính mình không thể an phận mà bắt đầu thức tỉnh, quả nhiên a, mình đã không thể thích ứng cuộc sống yên ổn, chỉ có máu tươi mới có thể làm cho chính mình bình tĩnh.
Ngẩng đầu, Khắc Lạc Duy nhìn bầu trời xanh thẳm, nơi đó sẽ bị huyết nhiễm hồng.
"Khắc Lạc Duy, ngươi muốn tham gia sao?" Ma vương nhìn nhân loại đứng ở bên hồ kia, nhìn bộ dáng y ngắm bầu trời, trong nháy mắt, Ma vương giống như thấy được toàn bộ không gian chỗ nhân loại một mảnh đỏ hồng, nước hồ cùng bầu trời huyết sắc, chỉ trong nháy mắt mà thôi, trong mắt Ma vương lại là dương quang sáng lạn, nước hồ gợn sóng, bầu trời xanh thẳm, nhân loại tóc đen mặc bạch y.
Là mình hoa mắt sao? Ma vương hoài nghi, Ma tộc là tộc trường sinh, nhất là chính mình, có thể sống đến lúc thế giới kết thúc, tuyệt đối không có trạng thái mắt mờ của nhân loại, như vậy vừa rồi mình nhìn thấy là cái gì?
Ảo giác? Vì sao sẽ sinh ra ảo giác này, rõ ràng chỉ là một nhân loại mà thôi, tại sao trong nháy mắt kia cảm thấy nhân loại này dính đầy máu tươi so với chính mình còn nhiều hơn. Đấy tuyệt đối không có khả năng. Ma vương dựa theo thường thức phủ định ý niệm này trong đầu. Tuổi nhân loại này còn rất trẻ, biến cảnh mặc dù có tranh chấp, từ tình huống trước mắt hắn biết đến mà nói, cùng không đến phiên nhân loại này lên chiến trường, y làm sao lây dính huyết tinh.
Cho dù y từng ở tại lúc phân tranh của gia tộc, vận dụng qua thủ đoạn, nhưng một nhân loại với hai mươi mấy năm sinh mệnh, có thể cùng số người bị giết trong sinh mệnh dài lâu của hắn so sánh được sao? Tuyệt đối không có khả năng.
Ma vương cứ như vậy bỏ lỡ một sự thật.
Khắc Lạc Duy xoay người, hắc ám lạnh như băng trong mắt đã hoàn toàn biến mất, bên trong một mảnh bình tĩnh, giống như mặt hồ không gợn sóng, mỹ lệ u tĩnh, nhưng dưới thứ đó, như thế nào cũng không thể thấy rõ.
"Không hứng thú lắm." Khắc Lạc Duy thành thật trả lời, một đám thanh niên nhiệt huyết luận võ, thực sự không có ý nghĩa, y chán ghét những thanh niên không biết trời cao đất rộng, nhiệt huyết xúc động lỗ mãng này, không biết chính xác niềm tin vững chắc của mình, lại không biết chính mình là ngu xuẩn nhất. Mãng phu hữu dũng vô mưu nên bị khinh bỉ.
"Tiền thưởng rất phong phú." Ma vương vẫy vẫy thiệp mời, tiền thưởng bên trên cũng không phải số lượng nhỏ, Khắc Lạc Duy yêu tiền sẽ không động tâm.
"Ngươi nghĩ rằng ta yêu tiền?" Khắc Lạc Duy nhìn Ma vương.
Chẳng lẽ ngươi không phải. Tâm lý của Ma vương cùng Thain và Doro lâm vào suy nghĩ. Đặc biệt là Doro bị áp bức, rất muốn đem những lời này nói ra, nhưng nếu tùy tiện mở miệng, nhân loại này không biết sẽ đem khoản nợ của hắn gia tăng đến trình độ nào. Doro đã muốn biết thế nào là thu lợi tránh hại, không đi nói ra.
Nhìn đến biểu tình của bọn họ, Khắc Lạc Duy cũng biết bọn họ suy nghĩ cái gì, bất quá y không tính giải thích.
Chính mình quả thật thích kiếm tiền, thích loại cảm giác dùng đại giới ít nhất đổi lấy kết quả tốt nhất này, đây là ham muốn của y, nhưng cố gắng như thế cũng vì tiền.
Mỗi người trong Vô Xá đều có am hiểu riêng, Cảnh am hiểu khoa học kỹ thuật, là người chế tạo binh khí đứng đầu, vì bọn họ tạo ra binh khí mạnh nhất cùng trí năng tâm phúc trung tâm nhất; Khiêm am hiểu y thuật, là y sư cùng người chế dược tốt nhất, vết thương trên người bọn họ, là Khiêm chữa khỏi, nhiều lần cận kề ranh giới cái chết, đều dựa vào dược của Khiêm kéo trở về; Đế am hiểu... [lưu một lần trì hoãn, Vô Thố xuất hiện, đem đoạn này bôi đen, không nói, giữ bí mật ((_ _|||) choáng với Vô Thố tỷ tỷ)]. Trong số bọn họ, chỉ có mình vô dụng nhất, đối với toàn bộ Vô Xá không có nửa điểm tác dụng. Đồng bạn không để ý, nhưng chính mình không thể không để ý, vì thế, y từng có tâm tình không tốt, trên thế giới này, duy nhất có thể làm cho tâm mình dao động chỉ có đồng bạn.
Rời ma phương, bắt đầu cùng ngoại giới trao đổi, y mới thể hiện ra tác dụng của mình. Lý niệm của Đế chỉ có một, muốn có phải đoạt, sau đó đắc tội vô số người, tuy rằng chính mình cũng không có ý phản đối, tạo thành lịch sử đuổi giết khủng bố kia của Vô Xá, này là một trong những nguyên nhân rất trọng yếu. Cảnh lãng phí nhất, có tài liệu liền bắt đầu thực nghiệm, hao phí vô số vật tư, sau đó hao hết tài nguyên, hiệu quả lại rất nhỏ. Khiêm còn tốt một chút, có thể lấy giá trị thích hợp sáng tạo ra dược vật hữu dụng, hơn nữa vật thí nghiệm không cần mất phí, nhưng, Khiêm, ngươi thế là lỗ vốn a, dược của ngươi có thể có giá trị lớn hơn.
Thật sự chình mình nhìn không được, tiếp nhận quyền tài chính của Vô Xá, bắt đầu con đường thương nhân mới. Dưới sự kinh doanh của mình, số người Đế đắc tội nhanh chóng giảm bớt, Vô Xá cũng bắt đầu có thể yên ổn qua vài ngày; Cảnh bắt đầu có vô số tài liệu để tiến hành thực nghiệm, thành quả rất lớn; Dược vật của Khiêm chiếm được giá trị lớn nhất, vì Vô Xá đổi thành vô số nhu yếu phẩm cùng tài liệu.
Đế nhìn biểu hiện phi thường tốt của mình, nguyên lai mọi thứ không nhất định phải đoạt, làm cho chính mình đối thế giới của Đế có khái niệm càng thêm khắc sâu, sau đó giao cho Đế một đống sách buôn bán, Đế học rất nhanh, thí nghiệm vài lần, tiếp tục đem quyền tài chính giao cho y, bản năng là thứ thật đáng sợ.
Cảnh cùng Khiêm một khi hai người cần tài liệu gì, đều nói với hắn, nếu đổi không được, như vậy liền dùng phương pháp của Đế, chém giết đi.
Chính mình không phải vì hòa bình Đại vị diện mà làm ra cống hiến, chỉ là muốn vì đồng bạn làm chút gì, y không thèm để ý đến nguy hiểm, cũng không để ý cùng đồng bạn mạo hiểm, nhưng có thể khiến đồng bạn ít đi vài nguyên nhân gây ra nguy hiểm này, thêm vài phần an toàn, có gì không tốt.
Cảnh dùng tài liệu y đưa để chế tạo vì bọn họ cung cấp vũ khí sắc bén nhất, chống cự nguy hiểm, Khiêm dùng dược vật y đưa để chế tạo, vì bọn họ giảm thiểu thương tổn nguy hiểm, làm cho bọn họ có thể sống sót, Đế [Tiếp tục thừa nước đục thả câu, không nói. Vô Thố giơ thẻ bài này, thổi qua, thỉnh không nhìn. (Èo, chịu lun!)]. Mình có thể làm chỉ có thế này, đồng bạn trọng yếu nhất, chình mình chỉ có thể như vậy bảo hộ bọn họ.
Trong mắt Khắc Lạc Duy hiện lên mấy phần ôn nhu, mê hoặc Ma vương.
Phân ôn nhu kia, chình mình lần đầu tiên nhìn thấy, không, hẳn là lần thứ hai, đã quên mất lúc y nhắc đến đồng bạn, ôn nhu trong giọng nói cùng đây rất giống. Nam tử hoa mỹ này, trương dương, kiêu ngạo, châm chọc, lạnh lùng, bình thản, yên tĩnh, khiêu khích toàn bộ mình đều gặp qua, rất đẹp, làm cho chính mình ngốc lăng, nhưng so ra đều kém phân ôn nhu này, thân thiết như vậy, nhu hòa như vậy, tựa như có thể khuynh tẫn tất cả.
Khắc Lạc Duy lãnh khốc, Ma vương phát hiện, trong thương lượng cùng Lai Ngang • La Lam quyết tuyệt không tha thứ; Ở trên lôi đài luận võ, đem đối phương làm công cụ thể hiện lực lượng của mình; Đàn tấu thụ cầm dưới ánh trăng, nhạc đệm cho giết chóc của Brad, đem người chết làm phân bón; Brad dùng cấm chú hủy diệt địch nhân của y, nhân loại lãnh khốc này cũng không che dấu, Ma vương như thế nào nhìn không thấy, hiểu không được.
Tại thời gian một năm không sai biệt lắm, chính mình bất luận biểu hiện ra như thế nào, cũng không làm cho ánh mắt người này có dao động gì, không có nửa điểm hàm xúc ý tứ khuất phục.
Một người như vậy, đáy mắt hiện lên ôn nhu, làm sao không rung động mê muội vương tâm. Nguyên lai, tâm nhân loại này cũng có thể dao động, nhân loại này cũng là người có ôn nhu, nhưng đó không thuộc về mình, nghĩ như vậy, tâm Ma vương một trận đau đớn.
Ma vương chán ghét loại cảm giác này, chán ghét phân ôn nhu đáy mắt Khắc Lạc Duy kia, tuy rằng rất nhanh biến mất ở đáy mắt Khắc Lạc Duy, nhưng nó từng tồn tại, lúc này đây, Ma vương không có nhìn nhầm.
Đáy lòng không hiểu sao có vài phần phiền táo, lời nói ra khỏi miệng, đều mang theo chút không kiên nhẫn, đây là một năm không sai biệt lắm tới nay, Ma vương lần đầu tiên dùng ngữ khí phản đối để nói chuyện với Khắc Lạc Duy, đã hoàn toàn không có hứng thú, đã không có cố ý khiêu khích, "Ngươi có đi không?" Thậm chí mang theo vài phần cảm giác mệnh lệnh.
Thain cùng Doro phát hiện dị thường của Ma vương, vưa rồi còn hoàn hảo. Như thế nào liền thay đổi.
Khắc Lạc Duy thu liễm nụ cười trên mặt, bình tĩnh nhìn Ma vương, làm cho Ma vương hối hận khi dùng ngữ khí vừa rồi, nhưng Ma vương kiêu ngạo, khiến hắn không tiếp thu sai lầm của mình, cũng không có khả năng giải thích.
Bên hồ đột nhiên im lặng, gió cùng đình chỉ thổi qua, nước trên mặt hồ không hề dao động, thái dương trốn vào trong mây, ánh sáng biến mất tối sầm lại.