Truyện được đăng tại AzTruyen.net
Để cho Hạ Nhất Nhiễm có phần nghi hoặc chính là, liên tục vài đêm, lúc Đường Hạo Nam ngủ đều đã cách cô khoảng cách rất xa, giống như cực kỳ tận lực.
Ban ngày vẫn lại là một dạng, chăm sóc ba mẹ con bọn họ một ngày ba bữa, bọn họ muốn đi chơi, anh đều sẽ theo cùng, tỉ mỉ chu đáo, rất ít theo chân bọn họ chơi đùa cùng nhau, giống như một vệ sĩ trầm mặc, mà không phải cha của bọn nhỏ.
William không phải cực kỳ thân thiết với anh, chỉ có Nini thích dính theo anh.
Anh đối với hai đứa nhỏ cưng chiều cùng chu đáo là thật tâm thành ý!
Sớm hôm nay, Đường Hạo Nam không thấy nữa, bữa sáng là giúp việc làm, cô tối hôm qua ngủ thật sự sớm, đều đã nhớ không nổi anh tối hôm qua có trở lại hay không.
"Mẹ, cha đâu rồi?" Nini nhìn rõ ràng không phải bữa sáng Đường Hạo Nam làm, vểnh môi hỏi, một vẻ cực kỳ không tình nguyện động đến thức ăn.
Vấn đề này thật làm khó Hạ Nhất Nhiễm, nhìn về phía giúp việc.
"Phu nhân, tiên sinh tối hôm qua không trở về, buổi sáng gọi điện thoại về dặn dò để tôi làm bữa sáng, đúng rồi, các người giữa trưa muốn ăn cái gì, tôi chuẩn bị cho mọi người!" Giúp việc lễ phép nói, bà cũng cũng không biết Đường Hạo Nam đi đâu rồi.
Hạ Nhất Nhiễm nhíu mày, đây là vài ngày tới nay, anh lần đầu tiên đêm không về ngủ.
Trong lòng cũng không nghĩ nhiều, anh có tự do của anh, cô không xen vào.
"Giữa trưa tôi hẹn bạn, các người không cần chuẩn bị đâu. Nini, mau ăn cơm, anh con đã ăn xong rồi kìa." Nhìn Nini cực kỳ không tình nguyện ăn cơm, cô trầm giọng nói.
"Con không muốn, không thích. . ." Nini vểnh môi nói, chỉ ôm bình sữa, bẹp bẹp uống sữa.
Hạ Nhất Nhiễm liếc cô bé một cái, "Một chút cũng không ngoan, xem anh con đi thật ngoan!"
Con trai quả thật cực kỳ ngoan, cũng cực kỳ hiểu chuyện, Hạ Nhất Nhiễm nhìn William giống như thường ngày đang ăn cơm, ở trong lòng cảm khái. Khả năng cùng hoàn cảnh từ nhỏ lớn lên có quan hệ đi, Nini chính có điểm giống tiểu công chúa bị chính mình làm hư.
Bá đạo, tùy hứng, nhưng là cực kỳ tri kỷ.
"Anh trai không thích cha, con thích, cha cũng yêu con!" Nini phản bác, trên môi hồng hào lại vẫn nhiễm màu sữa trắng ngà.
"Ai nói anh không thích ông ấy? !" William lúc này lớn tiếng phản bác, mặt đầy vẻ không vui.
Hạ Nhất Nhiễm nhíu mày, nhìn con trai, chỉ thấy thằng bé cúi đầu, lại tiếp tục ăn cơm rồi.
. . .
Đường Hạo Nam liên tục ba buổi tối không trở về, có lẽ lại đi lêu lổng rồi đi?
Tự mình ngâm chân, lên giường, thời tiết càng ngày càng lạnh, ổ chăn băng lãnh, vừa muốn nằm xuống, điện thoại vang lên, là Đường Hạo Nam gọi tới, trong điện thoại di động của cô, số máy của anh bị cô lưu thành: Đường Hạo Nam.
"Ngủ rồi sao?" Giọng nói thuộc về anh truyền đến.
"Mới vừa nằm xuống."
"Mấy ngày nay có ngâm chân không?"
"Ngâm rồi."
"Uh'm." Hai người một hỏi một đáp, Hạ Nhất Nhiễm thái độ rất lãnh đạm.
"Vậy, ngủ ngon." Đường Hạo Nam nhẹ giọng nói, thấp thỏm một lòng, chờ cô trả lời, cô lại chỉ nhàn nhạt đáp lại một tiếng, "Uh'm."
Cô cúp điện thoại trước.
"Khụ khụ. . . Khụ. . ." Trong căn hộ, anh một người nằm ở trên giường, nghe trong điện thoại truyền đến tiếng "Tút tút", một cảm giác mất mác trào lên trong lòng, bị cảm nặng, yết hầu đau ngứa khó nhịn, anh đứng lên càng không ngừng ho khan.
Càng khó chịu chính là nỗi đau phiền muộn trong lòng kia.
Anh mấy ngày mới gọi về, cô một câu quan tâm hỏi han đều không có.
Cũng không hỏi xem anh ở đâu, đang làm cái gì.
Đường Hạo Nam mất mác nghĩ ngợi, từ từ nhắm hai mắt, dùng nắm đấm đánh lên ngực.
Hạ Nhất Nhiễm nắm di động, không biết tại sao, nhìn số máy của anh, có phần muốn biết, anh ở đâu, đang làm cái gì, tại sao mấy ngày nay không trở về!
Lúc này, Lục Ngộ Hàn gọi điện thoại tới rồi.
"Hạo Nam mấy ngày nay đối với con như thế nào?" Từ sau khi về nước, bọn họ liền chưa từng gặp mặt, Lục Ngộ Hàn gọi cú điện thoại này, hoàn toàn là quan tâm bọn họ ở chung ra sao rồi!
"Anh ấy hả, ba bốn ngày không trở về, đối với con cùng bọn nhỏ cũng không tệ lắm."
"Ba bốn ngày không trở về? Đi đâu rồi hả?"
"Con không biết, không có hỏi, vừa mới gọi điện thoại đến đây, chẳng qua đi đâu đều đã không có quan hệ gì với con!" Cô có phần trẻ con nói.
"Nhiễm Nhiễm! Con có phải bởi vì chuyện này vẫn còn tức giận với Hạo Nam hay không? Nói thật với con, để cho con hay, là ta để cho nó ép con gả cho nó, ai biết thằng nhóc này không thật sự quyết tâm ác độc, đối với con lại vẫn để lùi một bước!" Lục Ngộ Hàn trầm giọng nói, vì Đường Hạo Nam giải oan.
"Cậu. . . Người!" Cô buồn bực nói.
"Ta cái gì? Cậu đem con đẩy vào trong hố lửa sao! Nha đầu con sao lại ngang ngược như thế? Nếu đời này sẽ không lại yêu người đàn ông khác, tại sao không thể quay lại cùng Hạo Nam? ! Một nhà bốn miệng, không phải vừa lúc sao? !" Lục Ngộ Hàn trầm giọng giáo huấn cô.
"Con tại sao muốn quay lại với anh ấy? Con cũng không phải không thể chăm sóc mình và bọn nhỏ!"
"Con có thể! Ta biết con có thể! Nhưng mà, hai đứa nhỏ không cần cha sao? Hơn nữa, phụ nữ nếu có thể tự mình qua được cả đời, vậy tạo hóa tại sao muốn cho đàn ông cùng phụ nữ? !" Lục Ngộ Hàn cực kỳ tức giận phản bác, cảm thấy được Hạ Nhất Nhiễm là đâm đầu vào ngõ cụt, không biết biến chuyển, liền biết một mực bài xích Đường Hạo Nam.
Hạ Nhất Nhiễm ngậm miệng.
"Con cái người phụ nữ nhẫn tâm này, ngẫm lại con trước kia là yêu Hạo Nam ra sao đi! Hạo Nam từ nhỏ đến lớn lại đối với con thế nào đi! Không cần luôn nghĩ chuyện xấu của nói, cũng phải ngẫm lại điểm tốt của nó!" Lục Ngộ Hàn lại khuyên câu, cúp điện thoại.
Ngẫm lại điểm tốt của anh. . .
Lúc cô nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên những hình ảnh trước đây. . .
Đã từng, điểm tốt của anh, xua tan những điểm đáng giận của anh đối với cô, về sau xảy ra tai nạn xe cộ, cô chỉ muốn lật trời, không nguyện lại nhớ đến, cho dù anh là tốt đẹp hay hư hỏng.
"Nhiễm Nhiễm, đừng sợ!"
"Nhiễm Nhiễm, anh bảo vệ em!"
"Em đúng là đồ ngốc mà, cô ta đánh em, em không biết đánh trả lại sao? !"
"Ai dám lại ức hiếp em, anh cho kẻ đó biết tay!"
"Thằng nhóc kia rất đào hoa, em đừng bị nó lừa!"
Âm thanh cực kỳ xa xôi, từ khi còn nhỏ đến thiếu niên, đến trưởng thành, ngoại trừ vài năm anh học đại học, bọn họ gần như như hình với bóng. . .
Nếu yêu cô, tại sao muốn tổn thương cô sâu như vậy?
Cô không khóc, chỉ là cười khổ.
Tô Tiểu Quả nói, đàn ông không một người nào tốt, bao gồm cả Kha Dịch Thần cô ấy đã từng thích.
Rõ ràng trong lòng thích chính là Hạ Nhất Nhiễm cô, nhưng về mặt thân xác lại giữ lấy Tô Tiểu Quả!
Tình yêu của phụ nữ luôn bị coi thường, đối chính mình tốt không thích, lại cứ đâm đầu yêu những tên khốn nạn kia!
. . .
Hạ Nhất Nhiễm ngày hôm sau bị Lục Ngộ Hàn gọi ra ngoài, vậy mà lại mang cô đi căn hộ của Đường Hạo Nam!
"Vào xem nó đi! Cảm mạo phát sốt mấy ngày nay, sợ lây bệnh cho bọn nhỏ, cũng chưa trở về! Đừng cảm thấy nó đang giở trò quỷ gì, đừng quên, trước đó nó từng bị thương, đã làm phẫu thuật, sức chống cự không tốt!" Lục Ngộ Hàn đẩy cửa ra, đem cô đẩy vào trong, trầm giọng nói.
"Người tìm bác sĩ tới đi, tới tìm con. . ."
"Nó cần con chăm sóc!" Lục Ngộ Hàn trầm giọng quát, khép cửa.
Hạ Nhất Nhiễm đối mặt căn hộ trống vắng, lững thững hướng tới phòng ngủ chính đi đến.
Vừa mới đi đến cửa liền nghe được tiếng ho khan, trong phòng cực kỳ âm u, bức màn kéo lại, nhìn không thấy một chút ánh sáng.
Đường Hạo Nam nằm ở trên giường, quấn chặt chăn, xem ra rất lạnh.
Cô đi đến bên cửa sổ, đem bức màn nặng nề kéo ra, có ánh sáng sáng ngời chiếu vào, Đường Hạo Nam bị giật mình tỉnh giấc, đầu hỗn loạn, cổ họng đau rát, nóng như lửa thiêu, "Người nào. . ."
Anh thì thầm, lúc nói chuyện, mang theo giọng mũi dày đặc.
Có thể thấy được cảm mạo cực kỳ nghiêm trọng.
"Tôi!" Cô đến gần, trầm giọng nói, trên tủ đầu giường đặt một đống thuốc.
Nghe được giọng của cô, Đường Hạo Nam hai tay nắm chặt khăn trải giường, trái tim chùng xuống, "Người nào cho em tới. . . Bọn nhỏ đâu?" Ngữ khí ra vẻ lạnh lùng, nghĩ thầm khẳng định là Lục Ngộ Hàn kêu cô tới, quả nhiên. . .
"Cậu để tôi tới!"
Cô nhàn nhạt nói.
Giây lát, một bàn tay lạnh lẽo dán lên trán anh, cảm giác thoải mái kia, làm mũi anh cay cay.
"Sao sốt cao như vậy cũng không đi bệnh viện? Đường Hạo Nam, anh làm vậy là có ý gì? ! Có phải cảm thấy được bị bệnh, tôi liền sẽ đau lòng hay không?" Cô buồn bực nói.
"Người nào cmn muốn em đau lòng hả? ! Em cút cho tôi!" Thật giống như anh là cố ý sinh bệnh, cố ý không nhìn tới, cầu cô thương cảm anh vậy, một câu của cô, liền đâm trúng tim anh!
Anh bực bội nói tục phản bác, trừng một đôi mắt màu đỏ tươi nhìn cô.
Hạ Nhất Nhiễm sửng sốt, thấy anh mãi mãi cũng không sửa được dáng vẻ tự đại của mình, cô kiêu ngạo mà xoay người rời đi.
Tim anh hung hăng thắt lại, khi cô đi tới cửa, ý thức được chính mình sai rồi, kéo chăn ra liền hướng xuống giường, Hạ Nhất Nhiễm không nghĩ tới, anh sẽ đột nhiên xông tới, đem chính mình ôm vào lòng.
"Thực xin lỗi. . . Em đừng nóng giận!" Hèn mọn nỉ non, sợ cô thực không lại để ý mình.
"Tôi còn lâu mới rảnh đi tức giận với anh." Cô lãnh đạm phản bác, "Đường Hạo Nam, thân thể là của chính anh, anh thích quý trọng hay không thích quý trọng, tôi cũng quản không được. Anh cũng không phải đứa trẻ ba tuổi rồi!"
Đường Hạo Nam hai chân không sức lực, mặc áo ngủ, sức nặng toàn thân đều dựa vào trên thân thể cô, cúi thấp đầu, cằm để trên bờ vai cô, từ từ nhắm hai mắt, "Bác sĩ đã tới tiêm thuốc rồi. . . Anh cũng muốn sớm một chút tốt lên! Không cần em chăm sóc, ít nhất, không cần em thương hại."
Anh cười nói, "Em trở về đi, trông chừng tốt hai đứa nhỏ, còn có, không được lén trở về Singapore!"
Dứt lời, buông lỏng cô ra, đi trở về bên giường, vô lực ngồi xuống, lại nằm xuống.
Nghe tiếng bước chân cô rời đi, lòng của anh đang đau thắt lại!
Thật sự yêu một người, làm sao không hy vọng có thể được đối phương đáp lại?
Nói cái gì, có thể chăm sóc bọn họ, mỗi ngày nhìn bọn họ, liền thỏa mãn, kỳ thật đáy lòng tới cùng vẫn lại là chưa đủ, khát vọng tình yêu của cô, giống người đi ở trong sa mạc khát vọng uống được một ngụm nước suối vậy.
"Ngồi dậy! Đem nước ấm uống vào!"
Đột nhiên, giọng của cô vang lên, Đường Hạo Nam kinh ngạc mở mắt ra. . .
Hạ Nhất Nhiễm đã ở bên giường ngồi xuống, tay trái cầm một ly nước ấm, bình tĩnh nhìn chính mình.
"Em tại sao còn không đi? !"
"Ở lại chăm sóc anh, có lẽ anh có thể sớm tốt lên một chút, Nini mỗi ngày nhớ đến đồ ăn anh làm, tiểu nha đầu đều đã gầy!" Cô nhàn nhạt nói, "Mau đem ly nước ấm này uống hết!"
Đường Hạo Nam sửng sốt xong, mới chống đỡ ngồi dậy.
Cô tay phải đỡ lưng anh, đút anh từng ngụm từng ngụm uống xong một ly nước ấm.
"Đói không? Tôi đi nấu cháo cho anh?" Sau khi anh nằm xuống, cô giúp anh đắp kín mền, kiên nhẫn hỏi.
Anh bắt được tay cô, để cho lòng bàn tay cô dán lên má mình, "Không muốn ăn. . . Em ngồi ở bên cạnh anh như vậy là tốt rồi. . ." Anh từ từ nhắm hai mắt, nói khẽ.
Làn da cực kỳ nóng, tay cô lại lạnh lẽo, dán ở trên làn da, hết sức thoải mái, chủ yếu là, hương vị trong lòng bàn tay cô, làm anh an tâm.
"Theo giúp anh. . . Giống bạn bè một dạng. . ." Anh từ từ nhắm hai mắt nỉ non, vô tri vô giác, ý thức bắt đầu hỗn độn, "Người anh yêu nhất. . . Em. . ."
Hạ Nhất Nhiễm nghe lời anh nói, nhớ tới bài hát đó, nước mắt đột nhiên dừng không được rơi xuống, yết hầu cũng tắc nghẹn, trong lòng là mâu thuẫn, giống như từng từng chút từng chút, lại cảm nhận được cảm giác yêu hận lẫn lộn đã từng đối với anh.
Người đàn ông này, thật sự là bóng ma cả đời này cô chạy không khỏi sao? Nhất định cùng anh vướng mắc cả đời sao?
Cô nhìn dáng vẻ suy yếu đang nằm trên giường của anh, tầm mắt càng ngày càng mơ hồ. . .