Vợ Trước Muốn Tái Hôn

Chương 119




Truyện được đăng tại AzTruyen.net

Có rất nhiều chuyện đã từng xảy ra, cho dù đã qua đi rất nhiều năm, bản thân cũng không dám nhớ lại, nhớ tới liền hối hận muốn thời gian có thể quay ngược lại lúc đó. Nhưng thời gian có thể quay lại được sao?

Đối với Đường Hạo Nam mà nói, trận tai nạn xe sáu năm trước, chính là chuyện mà cả đời này anh hối hận nhất, cực kỳ không muốn nhớ lại nhất.

Nhất là từ sau khi biết bộ mặt thật của Đồng Y Mộng!

Hận thời gian không thể quay lại, người anh cứu trước tiên chính là Hạ Nhất Nhiễm cùng con của bọn họ!

Anh gần như là ngã ngồi dưới đất, nhìn Hạ Nhất Nhiễm trên giường, thân thể của anh không ngừng lùi về sau, giống như chạy trốn bò lên, nhanh chóng đi ra.

Không cách nào tha thứ chính mình, lại càng sẽ không cầu xin cô tha thứ!

Lúc anh hầm cháo, anh mới ý thức được, tối hôm qua chính mình có bao nhiêu hoang đường, đem cô kéo về nơi này để làm gì chứ? !

Có cái tư cách gì lại lôi kéo cô cùng nhớ lại những chuyện đã qua? !

Có cái tư cách gì, muốn cô lại nhớ rõ cái gì? !

Những chuyện quá khứ kinh khủng khiến người ta không chịu nổi kia, chính là chuyện khiến cô thương tổn cùng đau khổ nhất, tại sao có thể tàn nhẫn để cho cô phải một lần nữa nhớ lại!

Kỳ thật, cô có thể từ đoạn quá khứ đau khổ, tuyệt vọng kia bước tới, anh nên là vì cô cảm thấy vui vẻ.

Một người phụ nữ, tại lúc đau khổ nhất, trơ mắt nhìn người đàn ông chính mình yêu thương, ôm người phụ nữ khác rời đi, không có cứu mình cùng đứa con trong bụng, đau khổ như vậy, đủ để hủy diệt một người rồi!

Huống chi, cô vẫn phải bảo vệ đứa nhỏ, cũng bởi vì xảy ra tai nạn xe cộ kia, mất hết...

...

Lúc Hạ Nhất Nhiễm thức giấc, phát hiện chính mình đang nằm trên một chiếc giường xa lạ, kỳ thật cũng không tính xa lạ, còn nhớ rõ đây là đâu!

Trần nhà không thay đổi, trong phòng bài trí cũng chưa đổi!

Cũng đã có năm sáu năm không trang trí lại, mà bất động sản của anh nhiều như vậy, bình thường lại ở nơi này làm gì?

Hạ Nhất Nhiễm lắc lắc đầu óc còn chút mông lung chưa tỉnh táo, không muốn còn nghĩ đến những thứ này, Đường Hạo Nam thích như thế nào thì cứ như thế đi, cùng cô không có quan hệ gì.

Nhìn chính mình nằm trong chăn chỉ mặc một cái quần lót bên dưới, cô vội vã kiểm tra qua một lần, giống như không bị làm gì!

Đường Hạo Nam anh nếu dám lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, cô nhất định chém chết anh!

Choàng qua áo ngủ mang hương vị đàn ông để ở một bên, xuống giường.

Lễ phục tối hôm qua là không thể mặc lại, cô không chút suy nghĩ đi đến bên cạnh tủ quần áo.

Vừa muốn kéo ra cửa tủ, Đường Hạo Nam đột nhiên xông tới, một tay lấy cô kéo qua, không cho phép cô đi kéo cửa tủ kia!

"Tìm quần áo sao? Trước mặc áo sơmi của anh, lát nữa anh sẽ bảo người đem một bộ đồ mới tới!" Anh bình tĩnh kéo ra cửa tủ một bên khác, từ bên trong lấy ra áo sơmi, tiện tay ném cho cô.

Hạ Nhất Nhiễm không nói được một lời, cầm áo sơmi đi nhà vệ sinh, Đường Hạo Nam nhìn tủ quần áo, lén lút đi tới, che ở cửa, không nghĩ để cho cô phát hiện bí mật của chính mình...

Cô mặc áo sơmi của anh, đánh răng rửa sạch mặt, bị anh gọi đi ăn cơm.

Hạ Nhất Nhiễm không nghĩ tới Đường Hạo Nam bây giờ còn biết nấu ăn rồi.

Cháo đậu đỏ, bánh sandwich nướng, sữa nóng...

Anh múc thêm một chén cháo đậu đỏ, đặt ở trước mặt cô, bị cô thô lỗ đẩy ra, "Tôi đã không thích ăn loại đồ ngọt này rồi!"

Cô lãnh đạm nói, cầm lên ly sữa.

Đó là anh tỉ mỉ nấu ra, học rất nhiều lần mới học được, bởi vì cô thích!

Hiện tại, cô lại không thích rồi.

Anh học xong cách yêu, cô cũng học xong cách quên đi.

Hiện thực, tàn nhẫn như vậy.

"Em cứ ăn thứ gì em cũng được, chấp nhận chịu chút đi." Anh nhàn nhạt nói, mặt không chút thay đổi, không da mặt dày giống tối hôm qua, không có không đứng đắn, càng không có bá đạo, cường thế, cực kỳ thân sĩ, cực kỳ tôn trọng cô.

Cô cảm thấy được Đường Hạo Nam chính là một người điên!

Mùi vị Sandwich cực kỳ ngon, rất khó tưởng tượng là Đường Hạo Nam tự mình làm, lúc ăn cơm, Đại Hoàng ở chỗ rất xa, ăn thức ăn cho chó.

Trong phòng ăn ấm áp yên tĩnh, hai người, ngồi mặt đối mặt nhau, cùng ăn bữa sáng.

Từ sau khi hai người xa cách nhiều năm, lần đầu tiên cùng nhau ăn bữa sáng.

"Đường Hạo Nam, anh thành thật nói cho tôi biết, tối hôm qua anh rốt cuộc là có mục đích gì? Có phải thừa dịp lúc tôi ngủ, chụp ảnh khỏa thân của tôi phải không? Sau này muốn lấy nó ra uy hiếp vơ vét tài sản của tôi phải không?" Cô ăn no, khôi phục khí thế trấn định ung dung, chùi miệng, nhìn anh ở đối diện, bình tĩnh hỏi.

"Bốp!"

Anh mạnh buông đũa xuống, hai mắt oán hận trừng mắt nhìn cô!

"Hạ Nhất Nhiễm! Tại trong mắt em, anh luôn là đê tiện như thế sao? !" Đường Hạo Nam thốt ra chất vấn!

"Tất phải vậy rồi, một kẻ thấy chết không cứu, có thể cao thượng được sao? ! Nếu anh dám chụp cái ảnh gì đem ra uy hiếp tôi, vậy sau này anh đừng hối hận!" Cô đứng lên, cường thế nói.

Thấy chết mà không cứu...

Đường Hạo Nam châm chọc nở nụ cười, xoa xoa tay, "Tối hôm qua, em cứ coi anh như bị điên đi, em yên tâm, anh cái gì cũng chưa làm với em. Em đều đã một đống tuổi, anh xem thân thể của em, một chút hứng thú đều không có!"

Anh mạnh miệng nói, không muốn để lại cho cô chút ấn tượng tốt đẹp gì, ở trong lòng cô, Đường Hạo Nam anh sớm đã là tên cặn bã rồi!

"Anh tốt nhất cái gì cũng chưa làm! Chẳng thế thì, tôi sẽ ghét bỏ anh đến chết!" Cô nói xong liền đi, đi đến bên người Đại Hoàng, chính là chó của anh có vẻ đáng yêu!

Chỉ chốc lát sau, quần áo đã được đem đến, vẫn lại là nhãn hiệu quần áo mà cô yêu thích trước giờ, sau khi cô thay đồ xong, nói trở về sẽ trả tiền quần áo cho anh, rồi mới rời đi, Đường Hạo Nam không tiếp tục giữ cô lại.

...

Hạ Nhất Nhiễm mới vừa ra khỏi căn hộ của Đường Hạo Nam, tại hàng hiên bên ngoài gặp Đồng Y Mộng ăn mặc tinh xảo!

Nhìn thấy cô, Đồng Y Mộng vẻ mặt châm chọc.

Đây là lần đầu tiên sau sáu năm các cô đơn độc mặt đối mặt gặp nhau.

Đồng Y Mộng không có giả vờ, nhìn cô ta cười, Hạ Nhất Nhiễm cũng châm chọc nở nụ cười.

Cô ta mặc toàn thân một bộ đồ màu trắng, mái tóc đen duỗi thẳng dài đến ngang lưng, tóc chải hai mái lộ ra cái trán trơn bóng.

Đồng Y Mộng cũng đánh giá Hạ Nhất Nhiễm, cả người mặc bộ đồ công sở đen trắng nhìn lịch sự chững chạc lại không mất tao nhã, mái tóc xoăn dài màu rám nắng buông xõa, cho dù không trang điểm, làn da của cô lại vẫn rất tốt.

"Cô vậy mà vẫn thấp hèn như thế, năm đó anh ấy cũng không cứu cô, cô còn quấn lấy anh ấy không buông?" Đồng Y Mộng trực tiếp nhục nhã cô.

"Đồng tiểu thư, cô hiểu lầm, là người đàn ông cặn bã nhà cô chủ động tới quấn lấy tôi không buông, cô vẫn lại là đem xem chừng anh ta cho cẩn thận đi, đừng để anh ta lại đi hủy hoại người khác, người đàn ông cặn bã như vậy, phối cùng một kỹ nữ lầu xanh như cô là thích hợp nhất rồi." Hạ Nhất Nhiễm sâu xa châm chọc ngược lại.

Sắc mặt Đồng Y Mộng khẽ biến đổi, biết Hạ Nhất Nhiễm đang mắng mình.

Cô giống như cũng thật sự cực kỳ chán ghét Đường Hạo Nam!

"Cô yên tâm, tôi đã mang thai, sau này anh Hạo Nam sẽ trung thành tận tâm với tôi!" Đồng Y Mộng nhìn Hạ Nhất Nhiễm, đắc ý cười nói, lồng ngực Hạ Nhất Nhiễm có chút căng thẳng, nghĩ đến hình ảnh Đồng Y Mộng thông đồng cùng Đường Hạo Thăng bên nhau.

Cô nhíu mày.

"Ồ, để Đường cặn bã kia đội nón xanh, xong lại còn đưa con hoang của mình cho anh ta sao?" Hạ Nhất Nhiễm châm chọc nói, cảm thấy Đồng Y Mộng nếu thực sự mang thai mà nói, cũng chắc là của Đường Hạo Thăng mới đúng.

Quả nhiên, tiện nhân sẽ có tiện nhân tới xử lý.

Đường Hạo Nam kia cũng sẽ có hôm nay!

"Cái gì con hoang với không con hoang, chỉ cần tôi nói là của anh ấy, khẳng định anh ấy sẽ tin! Cô chắc không lại cất giấu điện thoại đang ghi âm gì nữa đi?" Đồng Y Mộng mặt không đổi sắc, vẻ mặt đắc ý, ánh mắt ở trên người cô tìm tòi nghiên cứu.

Hạ Nhất Nhiễm nhớ tới năm đó chính là vì giành lấy điện thoại có ghi âm cuộc nói chuyện của mình cùng cô ta, mới cùng Đồng Y Mộng xảy ra tranh chấp, sau đó bị đụng phải.

Hiện tại ngẫm lại, thật sự là không đáng.

Khi đó, đều đã cùng Đường Hạo Nam ly hôn, còn muốn có thể chứng minh chút gì với anh, để cho anh thấy rõ ràng bộ mặt thật của Đồng Y Mộng...

Hiện tại cho dù cô biết Đồng Y Mộng mang thai chính là một đứa con hoang, cũng không tâm tư đi nói cho Đường Hạo Nam rồi.

"Nhìn anh ta bị cắm sừng, tôi càng vui sướng, sau này nhận một đứa con hoang là con mình, tôi càng vui vẻ. Ôi, mắc gì muốn vạch trần cô?" Hạ Nhất Nhiễm sâu xa nói.

Đồng Y Mộng tức giận đến nhíu chặt mi tâm, "Đứa nhỏ này chính là của anh ấy! Chúng tôi đã lên giường!"

Cô ta nói xong, lấy điện thoại cầm tay ra, cho Hạ Nhất Nhiễm xem một tấm hình!

Trên ảnh chụp là hình ảnh anh khỏa thân cùng Đồng Y Mộng ôm ấp ngủ chung một chỗ!

Một cảm giác buồn nôn dâng lên, thiếu chút nữa cô muốn ói ra!

"Con của các người đã chết, tôi hiện tại mang thai con của anh ấy, cô liền chờ tham gia hôn lễ của chúng tôi đi! Hạ Nhất Nhiễm, người thắng cuối cùng, vẫn lại là tôi nha..." Đồng Y Mộng ngưỡng cằm, vô cùng đắc ý nói.

"Đồng Y Mộng, tôi có đôi khi cũng thật không rõ, cô nói cô xem, vì cùng tôi cướp đoạt đàn ông, bị người ta cưỡng hiếp, bị xe đụng thành người thực vật, sau đó thiếu chút nữa biến thành kẻ ngốc, hiện tại, lại dính tiếng xấu sao chép tác phẩm của người khác. Cô nói cô xem, không biết là sống được cực kỳ đau khổ à?" Hạ Nhất Nhiễm đồng tình nhìn cô ta, trong giọng nói tất cả đều là châm chọc trào phúng.

Đồng Y Mộng quả thực là ghen ghét đến điên rồi!

Sắc mặt của cô ta liền thay đổi, "Đó còn không phải đều là cô làm hại? !" Cô ta bén nhọn rống.

"Tôi? Cô thật sự là điên rồi!" Hạ Nhất Nhiễm châm chọc nói xong, nhanh chóng đi tới, bắt xe, lên taxi, Đồng Y Mộng oán hận nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn theo phương hướng cô rời đi.

"Mộng Mộng!"

"A? ! Anh Hạo Nam!" Đồng Y Mộng thay đổi sắc mặt so với lật sách còn nhanh, vừa rồi vẫn nghiến răng nghiến lợi giống mụ phù thủy, lúc quay đầu lại đã cười đến đơn thuần xinh đẹp như vậy!

Đường Hạo Nam nhàn nhạt mỉm cười, hôm nay là ngày mở phiên toà.

Đồng Y Mộng ôm cánh tay anh, thẹn thùng cúi đầu, từ trong túi xách lấy ra một tờ xét nghiệm.

"Anh Hạo Nam! Em, em... Có..." Đồng Y Mộng cầm tờ xét nghiệm, đưa cho anh, cúi đầu, đỏ mặt nói.

"Có?" Đường Hạo Nam thấp giọng hỏi lại, làm bộ nghi hoặc, từ trong tay cô ta nhận lấy tờ xét nghiệm.

"Em là nói, em mang thai rồi hả?" Trong giọng nói của người đàn ông, không có kinh ngạc cùng vui mừng, chỉ là bình tĩnh hỏi lại.

Đồng Y Mộng ngẩng đầu, nhìn anh, "Cực kỳ trùng hợp phải không? Em cũng không nghĩ tới, chỉ một đêm như vậy, em liền mang thai rồi..."

Cô ta nhỏ giọng nói.

Đường Hạo Nam lại nở nụ cười, lập tức ôm lấy bờ vai cô ta, "Em không vui sao?" Anh ngược lại cười hỏi Đồng Y Mộng.

Đồng Y Mộng mím môi, đỏ mắt vành mắt nhìn anh, "Em là sợ anh không vui... Em không phải người mà anh yêu nhất, lại mang thai con của anh... Anh Hạo Nam... Không sao hết, nếu anh không muốn đứa nhỏ này, em sẽ không miễn cưỡng anh, bản thân em có thể đem đứa nhỏ này nuôi lớn!"

Cô ta ra cực kỳ săn sóc quan tâm suy nghĩ vì anh, vội vàng nói.

"Đồ ngốc! Anh cũng lớn tuổi rồi, cũng nên có đứa con rồi ! Anh muốn đứa nhỏ này!" Đường Hạo Nam ôm lấy bờ vai cô ta càng thêm chặt, lớn tiếng nói.

Đồng Y Mộng mừng thầm, khó có thể tin nhìn người đàn ông vẻ mặt mỉm cười bên cạnh mình!

Anh vậy mà một chút hoài nghi đều không có!

"Anh Hạo Nam, anh thật sự, muốn em sinh đứa nhỏ này ra sao? !" Đồng Y Mộng lớn tiếng hỏi, một vẻ như muốn khóc.

"Đương nhiên! Tại sao em lại nghĩ là anh không muốn đứa nhỏ này?"

"Em là nghĩ đến người anh yêu, yêu Hạ Nhất Nhiễm, không muốn em sinh con cho anh..." Đồng Y Mộng ủy khuất nói, cúi thấp đầu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.