Xe cấp cứu chạy nhanh, cấp tốc hú vang tiếng còi nhạy cảm, chạy vào bệnh viện Hoa Tây.
Bác sĩ cùng y tá khoa cấp cứu bệnh viện chạy như bay ra cửa chính, lập tức nhìn đến cửa sau xe cấp cứu mở ra, y tá từ trong xe đi ra, tiếp theo là Quách Dung cùng dì Lưu, tất cả đều đã khóc cùng hai y tá nâng hai tấm cáng... Trên cáng nằm đúng là Hạ Hân cùng Hạ Tuyết đang hôn mê.
“Hạ Tuyết... Hạ Hân... Kìm chế chút... Không có việc gì! Nhất định không có việc gì!” Dì Lưu vừa khóc vừa đi theo bên cạnh cáng nói.
“Tránh ra chút!” Bác sĩ khám cấp cứu nhanh chóng đẩy ra người bên cạnh, cùng ý tá rât nhanh phụ giúp cáng hướng phòng cấp cứu đi.
“Hạ Tuyết... Hạ Hân... Kiên nhẫn một chút...” Dì Lưu đi theo cáng, trải qua một hồi dài sợ hãi, tiếp tục khóc kêu hai đứa nhỏ...
Hàn Văn Kiệt tay cầm bệnh án, đứng ở trên hành lang, ngẩng đầu, theo âm thanh nhìn về phía cáng vừa di chuyển qua, quả nhiên thấy Hạ Tuyết hôn mê, bên cạnh còn có một đứa trẻ ba tuổi.
Hàn Văn Kiệt lập tức buông bệnh án trong tay, đưa cho ý tá, liền đi theo đồng nghiệp hướng nhanh phòng cấp cứu hỏi: “Người này bệnh làm sao vậy? Cô ấy là bệnh nhân của tôi...”
“Chung cư cháy, bị sặc khói, còn bị bậc thang đè nặng lên cơ thể... Tạm thời còn không biết tình hình...” Đồng nghiệp phòng cấp cứu nói xong, cũng đã cùng y tá đi nhanh đến cửa, nhanh tróng đóng.
Hàn Văn Kiệt nghe những lời này, liền sửng sốt nhìn cửa phòng cấp cứu.
“Làm sao bây giờ a? Hai đứa trẻ cũng không dễ dàng sống đến bây giờ, lại xảy ra việc này...” Dì Lưu khóc nói.
Hàn Văn Kiệt nhớ tới ngày hôm qua Hạ Tuyết có tới bệnh viện, đối với chính mình cảm ơn nói: “Tôi thật sự rất cảm kích bác sĩ... Tôi vừa rồi tưởng là tôi sẽ chết, nhưng mà tôi đột nhiên không có việc gì rồi... Tôi rất cảm ơn bác sĩ... Cảm ơn bác sĩ nói cho tôi biết một tin tức tốt đẹp như vậy...” Hắn trầm mặt nhìn về phía phòng bệnh...
Thời gian từng chút , từng chút qua đi...
“Tiểu Hân... tiểu Hân...” Hạ Tuyết giữa những trận đau đớn mãnh liệt, mơ hồ kêu tên em trai, sau đó bên tai nghe những âm thanh khác nhau đang nói...
“Chuẩn bị chụp ct...”
“Kiểm tra đường hô hấp...”
“Dưỡng khí...”
Hạ Tuyết ở trong từng trận âm thanh, tối hỗn độn trôi qua, lịm đi...
Sáng sớm...
Tuyết bay toán loạn...
Tuyết trên cành Dương Thụ, thường theo một trận gió, gào rít bay qua... Hàn Văn Kiệt đứng ở cửa sổ sát đất, nhìn toàn bộ thế giới trắng như tuyết, hắn lặng không tiếng động cầm cái điều khiển, xoay người, quay phía điều hòa, chỉnh nhiệt độ trở lên ấm áp chút, mới cúi đầu nhìn Hạ Tuyết trên giường mặc quần áo bệnh nhâm màu lam nhạt, nặng nề ngủ... Hắn không lên tiếng, lại quay đầu, kéo rèm cửa, để cho ánh sáng trong phòng bệnh ảm đạm một chút...
“Chị ơi... chị ơi...” em trai ngồi ở bên kia bàn cơm, khóc kêu huyên náo, nước mắt liên tục rơi xuống...
“Tiểu Hân... tiểu Hân... không có việc gì, chỉ cần chúng ta chạy đi, tìm một nơi ấm áp...”
Trên giường bệnh, Hạ Tuyết đột nhiên trằn trọc, mồ hôi lạnh ứa ra, đôi môi trắng xanh bắt đầu mơ hồ hỗn độn kêu: “Tiểu Hân... tiểu Hân... tỉnh tỉnh lại... tỉnh tỉnh lại... chúng ta rất nhanh có thể thoát ra rồi...”
Hàn Văn Kiệt lập tức ngồi ở bên người Hạ Tuyết, nắm chặt hai tay của cô, sau đó đầu ngón tay của cô theo bản năng không ngừng di chuyển...
“A............” Hạ Tuyết đột nhiên lập tức ngồi dậy, thê lương hét chói tai ra tiếng: “Tiểu Hân........”
Hàn Văn Kiệt không khỏi chủ động bổ nhào qua vây quanh thân thể cô.