Xe dọc theo đường cao tốc chạy xuống, sau đó tiến vào một cái sân rộng, hướng tòa nhà cao nhất chạy tới. . . . . .
Hạ Tuyết tò mò nhìn tòa nhà gần 100 tầng, tọa lạc tại khu vực vàng ở trung tâm thành phố, dưới lầu là trung tâm giải trí thật lớn, siêu thị, công viên cây xanh … Cái gì cần đều có, vào giờ này, tuy đã sắp rạng sáng, vẫn vô cùng náo nhiệt. . . . . .
Xe chạy qua rạp chiếu phim Hoàng gia náo nhiệt, vòng qua vườn cây phía trước, rốt cục dừng trước đại sảnh tòa nhà … Hàn Văn Hạo bước xuống xe, Hạ Tuyết với vẻ mặt tò mò bước xuống xe, nhìn mọi thứ xung quanh …
"Anh ở gần đây? Tôi nghĩ anh cũng giống như Văn Vũ, ở trong tòa nhà lớn?" Hạ Tuyết ngạc nhiên nói!
Hàn Văn Hạo đi tới bậc thang, bên cạnh lạnh lùng nói: "Đây là khu nhà ở tư nhân của tôi, nếu cô nghĩ là trở về tòa nhà cao cấp của Hàn gia chúng tôi, cũng có thể!"
Hạ Tuyết lập tức không lên tiếng, đi theo Hàn Văn Hạo vào đại sảnh tráng lệ, sau đó Hàn Văn Hạo dẫn Hạ Tuyết đi qua đường lớn, đi tới trước một cái cửa thủy tinh, Hàn Văn Hạo nhấn lòng bàn tay vào máy theo dõi kiểm tra, cửa thủy tinh mở ra, bọn hắn đi vào, Hạ Tuyết mới phát hiện, bên trong chỉ có một thang máy, nàng uhm một tiếng, tò mò liếc nhìn thang máy bên ngoài, hỏi: "Tại sao nơi này chỉ có một thang máy?"
"Đây là thang máy chuyên dụng của tôi, tôi chưa bao giờ thích dùng chung một vật với người khác!" Hàn Văn Hạo lạnh lùng nói.
"A?" Hạ Tuyết ngạc nhiên nhìn thang máy ầm ầm mở ra, bên trong treo mỗi bên bốn bức tranh, vô cùng xinh đẹp tinh xảo, Hàn Văn Hạo đi vào thang máy, Hạ Tuyết cũng theo vào, vừa đi theo vào, nàng liền hối hận. . . . . .
"Hay là anh cho tôi mượn mấy chục đồng, tôi ở khách sạn bình dân thôi …" Nàng hơi hoảng sợ, mọi thứ nơi này, khác với biệt thự ấm áp thoải mái của Văn Vũ, luôn lộ ra một loại thâm sâu, xa hoa làm cho người ta sợ hãi mà cự tuyệt !
Hàn Văn Hạo không lên tiếng, tiếp tục nhìn thang máy tầng trệt nhanh chóng đi lên trên. . . . . .
"Ưhm. . . . . ." Hạ Tuyết thật sự tò mò quay đầu, nhìn một bên mặt của Hàn Văn Hạo, hỏi …. “Anh . . . . . . người kia. . . . . ."
"Nói chuyện không cần áp a áp úng!" Hàn Văn Hạo nói!
"Vì an toàn của tôi, tôi thật sự tò mò muốn hỏi một câu, người kia … Dạ Thiên Thiên và Hồ Điệp không quay phim và đóng quảng cáo, đột nhiên xuất hiện ở nhà anh chứ?" Hạ Tuyết vừa nói, trong lòng có chút phát run …
Hàn Văn Hạo chậm rãi quay đầu, nhìn Hạ Tuyết, lạnh lùng cười nhạo, nói: "Cô sợ? Cô cũng có người để sợ?"
"Anh có ý tứ gì?" Hạ Tuyết trừng mắt nhìn hắn, đưa tay đè trên ngực mình, nói: "Lá gan tôi rất nhỏ!"
"Nếu cô nhát gan, còn dám làm trợ lý đời sống cho Văn Vũ? Cùng hắn về nhà ngủ, ném tuyết? Đây cũng là một loại muốn đến gần tôi! Cô không biết sao?" Hàn Văn Hạo nói thẳng thừng!
Sắc mặt Hạ Tuyết tối sầm lại, lạnh nhạt nhìn hắn nói: "Tôi không phải cố ý ! Tôi làm trợ lý đời sống của hắn, mới biết được hắn là em trai của anh!"
Hàn Văn Hạo quay đầu, nhìn trong kính thang máy phản chiếu Hạ Tuyết ở trước mặt, chậm rãi nói: "Mặc kệ cô có cố ý hay không! Cô đến gần hắn, cô nhất định muốn nhận vài thứ! Bao gồm của hắn, bao gồm của tôi! Bất quá cô muốn càng nhiều, vậy thì hãy quên đi!"
Hạ Tuyết có chút tức giận nói: "Anh có ý tứ gì? Anh cho là tôi cố ý ?"
Hàn Văn Hạo xoay qua nhìn người này, có phần ngạc nhiên nói: "Cô nghe không hiểu tiếng người sao?"
"Tôi nghe không hiểu tiếng người chính là anh cảm thấy tôi muốn càng nhiều!" Hạ Tuyết tức giận, muốn tiến lên nhấn nút thang máy ….Tôi không về nhà anh nữa!!"
Hàn Văn Hạo giận dữ nắm chặt cổ tay nàng, xoay nàng cả người áp vào cửa thang máy, hắn ép thân mình tới. . . . . .