Vợ Trước Đừng Kiêu Ngạo

Chương 249




Chương 249

Hoắc Tư Tước đương nhiên sẽ nghĩ đến những điều này, nên hắn phất phất tay để mấy vệ sĩ đi ra ngoài.

“Hôm nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Hai người thông đồng với nhau lúc nào?”

“Ngài Hoắc, anh không cần phải lúc nào cũng nghĩ xấu cho người khác như vậy chứ? Cái gì gọi là thông đồng? Là các con tôi không chịu được cảnh anh bắt nạt tôi nên mới giúp tôi.”

Ôn Hủ Hủ tranh cãi gay gắt với hắn, thậm chí cô còn biện minh cho con trai của mình.

Người đàn ông kia nghe xong, tức giận cười lớn: “Bọn nhỏ giúp cô, vậy vé máy bay thì sao? Chẳng lẽ là bọn nhỏ đặt?”

“Có gì lạ sao? Con trai tôi biết rõ thông tin của tôi như lòng bàn tay, thậm chí còn có thể tự động tạo ra chứng minh thư của tôi trên mạng, đặt vé máy bay, có khó không?”

“……”

“À đúng rồi, Dận Dận cũng có tham dự, còn là đứa chi tiền.”

Ôn Hủ Hủ lại cắn một miếng khoai tây chiên, mùi vị này có thể nói là ngon.

Hoắc Tư Tước sau khi nghe xong, loại đau đớn quen thuộc từ huyệt Thái Dương hai bên lan ra…

Có thể là nhìn thấy sắc mặt người đàn ông này không tốt lắm, Ôn Hủ Hủ cũng ngừng động tác ăn khoai tây chiên lại.

“Anh làm sao vậy, anh không sao chứ?”

“……”

Một lúc sau, người đàn ông đau dạ dày, sắc mặt tái nhợt nói: “Cút qua một bên đi.”

Ôn Hủ Hủ: “……”

Cô dùng ánh mắt khó hiểu nhìn hắn, sau đó ngồi sang một bên.

Kết quả cô mới nhích người, hắn đã ngồi xuống bên cạnh cô, khí lạnh khắp người hắn tỏa ra hòa lẫn với khí chất nam tính khiến cô không tự chủ được mà đông cứng lại!

Hắn không biết ngại à?

Vừa mới bị cảnh tượng này làm cho choáng váng, người đàn ông ngồi xuống nhắm hai mắt tựa vào sô pha, không kiên nhẫn nói: “Nhìn đủ chưa?”

Ôn Hủ Hủ bị làm cho nghẹn họng!

Đến phục với người đàn ông này, hắn không cần mở mắt cũng biết cô đang nhìn hắn sao?

“…… Ồ.”

Sau một hồi đỏ mặt, cô cũng nhanh chóng đặt túi khoai tây chiên trong tay xuống, đi rót cho hắn một ly nước ấm.

Mấy phút sau, có lẽ là chén nước nóng đã xuống bụng, hoặc là bếp lò điện bên chân làm cho Hoắc Tư Tước thấy ấm hơn, sắc mặt hắn cũng không còn kém như lúc đầu.

Ôn Hủ Hủ nhìn thấy, do dự một chút, hỏi: “Nếu được? Đêm nay không cần dẫn bọn nhỏ về? Bây giờ đã bốn giờ, trời sắp sáng mà nhìn anh tinh thần cũng không tốt lắm.”

“……”

Chỉ một câu như vậy, hai ánh mắt sắc bén của hắn lạnh lùng quét qua người cô.

Ôn Hủ Hủ thấy vậy, da đầu tê dại quay đầu đi không nói thêm lời nào.

Nói thật, trải qua khoảng thời gian ở chung này , cô đã biết được một ít tính tình củahắn. Hắn mặc dù biết mình sai nhưng vẫn cứng rắn không nhận.

Chà, cô không thể trách hắn, càng không thể thay hắn quyết định.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.