Vợ Trước Đừng Kiêu Ngạo

Chương 1-5




Chương 1: Tình Yêu Của Anh Thật Vĩ Đại!

Hoắc Tư Tước sắp trở về?

Ôn Hủ Hủ đã mang thai hơn tám tháng, đang gấp quần áo mới mua trong phòng trẻ em, cô bỗng nhiên nghe được người giúp việc trong nhà đang bàn tán.

“Anh ấy sắp trở về?”

Là bởi vì cô sắp sinh sao?

Trong lòng cô có chút vui mừng, thoáng chốc, ngay cả tay cũng run lên nhè nhẹ.

Hoắc Tư Tước là cha của đứa bé trong bụng cô.

Nhưng mà từ ngày kết hôn đến bây giờ, cô chỉ gặp qua hắn vẻn vẹn chỉ có một lần, chính là vào đêm hai bọn họ kết hôn, sau hôm đó hắn liền rời đi đến nay cũng chưa gặp lại lần nào.

“Bảo bối, mẹ biết, ba không thích mẹ, nhưng không sao, chỉ cần ba có thể tới nhìn con chào đời, mẹ đã rất vui rồi.”

Khóe mắt Ôn Hủ Hủ hiện lên vẻ phấn khích đưa tay vuốt ve phần bụng nhô lên cao của mình, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp lộ rõ niềm hạnh phú khó kiềm chế được.

Hai ngày sau, quả nhiên, Hoắc đại thiếu gia biến mất hơn tám tháng đã trở về.

Ôn Hủ Hủ nghe được, nhất thời kích động ôm bụng lớn chạy xuống nhà.

Chỉ là khi cô đang vui mừng bước đến đầu cầu thang, đưa mắt nhìn xuống, lại phát hiện phía dưới đại sảnh, ngoại trừ người đàn ông mà cô ngày nhớ đêm mong ra thì còn có một người phụ nữ khác.

“Tôi bảo anh trở về chăm sóc Hủ Hủ, anh mang người phụ nữ này về là có ý gì?!”

“Tôi đã sớm nói rồi, cuộc hôn nhân này không có bất cứ quan hệ gì với tôi, người phụ nữ tôi muốn cưới là Cố Hạ, cô ấy hiện tại đang đứng bên cạnh tôi!"”

Hoắc Tư Tước mặc một bộ áo khoác mỏng màu đen, khuôn mặt anh tuấn giống như được điêu khắc tỉ mỉ, một đôi mắt đen nhìn không thấy đáy lại càng làm nổi bật sự lạnh lùng của hắn, hắn nhìn chằm chằm người cha này, như nhìn kẻ thù của chính mình.

Hoắc lão gia nghe xong, nhất thời tức giận đến nói không nên lời!

“Thằng nghịch tử! Mày có biết Tiểu Tịch hiện tại đã mang thai hơn tám tháng rồi không? Mày còn nói những lời này?!”

“Đêm hôm đó nếu không phải hai người bỏ thuốc tôi, thì sẽ xảy ra chuyện như vậy sao, đồ nghiệt chủng đó không nên xuất hiện trên đời này.”

“……”

Không ai nói thêm gì nữa.

Ôn Hủ Hủ đứng ở đầu cầu thang, chỉ cảm thấy trong lồng ngực của cô giống như có thứ gì đó đâm một nhát, cảm giác đau đớn đến tê tâm phế liệt, cô đứng ở nơi đó, trước mắt tối sầm, cũng không nghe thấy bất cứ thứ gì nữa.

Hắn còn nói...... Con của cô không nên xuất hiện trên đời này!!

Cô bắt đầu run rẩy

“A!! Thiếu phu nhân! Thiếu phu nhân chảy máu rồi!!!”

“Cái gì?”

Thoáng chốc, toàn bộ người Hoắc gia đều kinh động.

Mà trong đại sảnh dưới lầu hai người đàn ông đang giằng co nhau, cũng lập tức ngẩng đầu lên nhìn về phía cầu thang.

Đúng là có một phụ nữ đang mang thai, không chỉ vậy bụng đã lớn lắm rồi.

Nhưng mà, dưới chân của người phụ nữ đang dần dần chảy máu.

Sắc mặt Hoắc Tư Tước hơi thay đổi một chút.

"Hoắc Tư Tước, tình yêu của anh... thật đúng là vĩ đại, hạnh phúc có được khi giẫm lên hài cốt của con mình, nửa đời sau của anh, thật sự... ngủ ngon giấc sao?"

Lúc Ôn Hủ Hủ ngã xuống, nhìn chằm chằm người đàn ông, chỉ nói một câu như vậy.

Đây cũng là câu đầu tiên cô nói từ sau khi kết hôn với hắn!

Hoắc Tư Tước giật mình, chớp chớp đôi mắt.

Hắn còn chưa kịp mở miệng, người phụ nữ đã nặng nề ngã trên mặt đất, máu tươi chảy khắp nơi!

“Mau đưa đến bệnh viện, mau!”

“……”

Mấy phút sau, Ôn Hủ Hủ đang hôn mê cũng được đưa đến bệnh viện.

"Tư Tước, anh đừng nghĩ nhiều như vậy, chuyện này không liên quan gì đến anh, thời đại nào rồi còn bị sắp đặt hôn nhân, còn dùng thủ đoạn cũ rích như vậy, người phụ nữ kia còn dám nguyền rủa anh, Tư Tước..."

Trong đại sãnh yên tỉnh, Cố Hạ muốn khuyên nhủ người đàn ông.

Nhưng mà, không ngờ lời còn chưa nói xong đâu, người đàn ông chưa bao giờ nổi giận với cô, đột nhiên trừng mắt nhìn về phía cô: “Cô câm miệng cho tôi! Chuyện Hoắc gia, khi nào thì đến lượt cô xen vào?!”

Hắn cố ý cắt ngang lời cô ta, trong nháy mắt ánh mắt trở nên vô cùng đáng sợ!

Cố Hạ lập tức run rẩy, không dám nói gì nữa.

“Ôn Hủ Hủ, đồ đê tiện!”

“Cô tốt nhất không nên trở về nữa, một lớn một nhỏ đều chết ở trong phòng sinh đi, có như vậy mới tốt là tốt nhất...”

Một giờ sau, trong bệnh viện.

"Thật xin lỗi, Hoắc lão tiên sinh, sản phụ chảy quá nhiều máu không thể cứu được, nhưng mà ba đứa nhỏ trong bụng cô ấy, cứu được một đứa trở về, chúng tôi đã cố gắng hết sức."

Bác sĩ sản khoa ôm đứa bé từ trong phòng phẫu thuật đi ra, sau khi nhìn thấy đám người Hoắc lão gia tử vẫn đang chờ ở bên ngoài, nặng nề nói cho bọn họ biết tin tức này.

Chết rồi?

Ba đứa cháu, một đứa con dâu, chỉ có thể cứu sống được một người!

Hoắc lão gia tử không chịu nổi đả kích lớn như vậy, ôm ngực mình rồi ngã xuống đất......

“Lão gia! Lão gia!”

“……”

Lúc Hoắc Tư Tước nghe được tin tức này, hắn đã mang theo Cố Hạ rời khỏi Hoắc gia, đi về phía nhà trọ riêng của hắn trong nội thành.

Khi nghe được tin tức này, bàn tay đang cầm lái bỗng dưng hơi khựng lại.

“Đã chết?”

"Đúng, nghe nói là thân thể của thiếu phu nhân vốn không tốt lắm, sau khi xuất huyết nhiều thì không cứu được nữa, nhưng mà ba đứa nhỏ chỉ cứu được một bé trai, đã bị lão gia ôm đi."

Trợ lý nói xong, sợ hắn không tin, còn chụp một tấm hình ba thi thể nằm cạnh nhau phủ một lớp vải trắng bên trên cho hắn xem.

Thoáng chốc, đồng tử Hoắc Tư Tước co rụt lại!

Két két!

Hắn dùng chân đạp mạnh phanh xe, một tiếng két kéo dài chà sát xuống mặt đường.

Chương 2: Thành toàn

Năm năm sau.

Một bệnh viện nổi tiếng ở nước M.

Trong phòng họp sáng bóng, Ôn Hủ Hủ mặc một thân áo blouse trắng, đang cầm trong tay một phần báo cáo phân tích bệnh án, dùng tiếng Anh lưu loát cùng các vị chuyên gia y học nói chuyện với nhau.

Cô cắt tóc ngắn ngang tai, cô trang điểm nhẹ càng làm hiện lên vẻ đẹp thanh tú trên gương mặt, làn da trắng như tuyết, một đôi mắt long lanh sáng ngời. Giống như là hai viên bảo thạch đang tản ra ánh sáng rực rỡ.

"Thật ngại quá, bác sĩ Nancy, cho nên ý của cô là, người bệnh này có thể không cần giải phẫu?”

"Đúng vậy, nếu mọi người tin tưởng tôi."

Ôn Hủ Hủ lật bệnh án trong tay, lộ ra một nụ cười tự tin chắc chắn.

Nancy, đúng rồi, đó là tên hiện tại của cô ấy.

Năm năm trước, cô không chết ở bệnh viện, vị bác sĩ sản khoa đã nhặt cái mạng nhỏ của cô về, sau đó không nói cho Hoắc gia biết mà thông báo cô đã tử vong.

Cô thà chết, cũng sẽ không trở về căn nhà đó nữa.

Sau đó cô đã tới đây, trong vài năm ngắn ngủi, dựa vào sự thông minh và y thuật mà Ôn gia truyền lại, cô đã trở thành một vị bác sĩ nổi tiếng.

Mọi người trong phòng họp nghe thấy cô khẳng định như vậy, bắt đầu do dự.

Nhưng Ôn Hủ Hủ không có kiên nhẫn chờ, cô nhìn đồng hồ trên cổ tay, rất nhanh liền đứng lên rời khỏi phòng họp.

“Bác sĩ Nancy, phải đi đón con sao?”

“Đúng vậy.”

Lúc Ôn Hủ Hủ vội vã xuống lầu, gặp đồng nghiệp chào cô, cô cười tươi đáp lại.

“Ừ, tôi đi đón con.”

Mười phút sau, ở nhà trẻ.

“Mẹ, cuối cùng mẹ cũng tới, Nhược Nhược đã chờ mẹ rất lâu rồi.”

Cô vừa tới nơi thì thấy nhà trẻ không còn mấy người, trong đó có một đứa bé mặc váy nhỏ màu hồng phấn, trên đầu còn quấn một băng rôn màu hồng vừa nhìn thấy cô đã lập vui vẻ chạy ra.

Ôn Hủ Hủ thấy cô bé, vội vàng từ trong xe bước xuống.

"Là mẹ tới chậm, mẹ xin lỗi con, về sau sẽ không tới trễ như vậy, được không?"

“Không sao đâu mẹ, có anh trai ở đây, anh trai vừa mới cầm thật nhiều thật nhiều đồ ăn cho Nhược Nhược.”

Cô bé sao mà trách mẹ được, sau khi được mẹ ôm vào trong ngực, cô bé dùng giọng nói trẻ con nói cho cô biết, bụng nhỏ của mình đã ăn no rồi.

Ôn Hủ Hủ nghe xong, trong lòng trở nên ấm áp.

Anh trai trong lời cô bé, là một đứa con song sinh khác của cô, thằng bé này quả thật rất hiểu chuyện, cũng rất biết chăm sóc người khác.

Ôn Hủ Hủ nở nụ cười: "Được rồi, vậy chúng ta đi tìm anh trai được không?”

“Được, mẹ!”

Vì thế vài phút sau, Ôn Hủ Hủ cũng nhìn thấy con trai mình.

Chỉ là, làm cho cô đổ mồ hôi như điên chính là, tiểu gia hỏa này, lại ở trong phòng làm việc của giáo viên được mọi người vây quanh, cũng không biết lại đang làm gì?

“Trời ạ, các cậu xem, cậu bạn nhỏ chuẩn bị chuyển vào nhà trẻ giống y đúc Mục Bảo của chúng ta.”

“Đúng vậy, mọi người đến đây xem đi!”

Có cô giáo đặt tấm ảnh trong tay lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Ôn Kỳ Mặc để so sánh..

Đôi mắt nhỏ như hồ ly của Ôn Kỳ Mặc lướt qua tấm ảnh.

“Giống chỗ nào? Nó có khuôn mặt nhỏ nhắn giống Mặc Bảo của mọi người sao?”

“Không có......”

"Nó có đáng yêu như Mặc Bảo của mọi người không? Mọi người nhìn xem, mặt nó giống như trăng lưỡi liềm, không giống Mặc Bảo đúng khôngkhông?"

Ôn Kỳ Mặc ôm khuôn mặt đẹp trai vô địch thiên hạ của mình, hơn nữa còn là khuôn mặt nhỏ nhắn cực kỳ đáng yêu, dùng sức nhích tới trước mặt các giáo viên.

Tất cả các giáo viên đều cười.

Vừa nhìn như vậy, bạn nhỏ trong ảnh này thật đúng là không giống lắm, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu, mới năm tuổi, bộ dáng thâm trầm âm u, tựa như người lớn, nào có mực bảo đáng yêu như các cô!

“Mặc Mặc, con đang làm gì vậy?”

Ôn Hủ Hủ vừa vặn đi đến đây, nhìn thấy cảnh này, nhịn không được đi vào hỏi.

“Hả? Mẹ, mẹ tới rồi, con không làm gì cả.”

Đứa nhỏ phản ứng đặc biệt nhanh nhẹn, vừa nghe đến thanh âm của mẹ, lập tức khôi phục bộ dáng cười híp mắt, sau đó hỏa tốc từ trên bàn học nhảy xuống.

Đây đúng là một đứa trẻ rất thích cười.

Ngũ quan của cậucậu cực kỳ giống người nọ, nhưng cậu chưa bao giờ lạnh lùng bất cần như người nọ, cậu càng giống một mặt trời nhỏ lúc nào cũng cười tươi tỏa nắng.

Chương 3: Tìm tới cửa

“Con thực sự không làm gì sao? đừng có nói dối mẹ. Lần trước con còn dạy các cô giáo phá máy tính nhà trường để không phải đi học, con còn nói mình không làm gì sai?”

“À..”

“Mẹ sao có thể nghĩ như vậy? Làm sao một đứa trẻ thông minh, tài giỏi và vô cùng đẹp trai lại có thể làm chuyện xấu chứ?”.

Rõ ràng là đám giáo viên ngu ngốc này làm phiền cậu trước đó thôi.

"Mẹ, thật sự không có, con chỉ dạy cho các cô một trò chơi thôi, được rồi được rồi, mẹ, Mặc Mặc đói bụng rồi, chúng ta về nhà đi?"

“……”

Không có cách nào, Ôn Hủ Hủ cuối cùng chỉ có thể đưa cậu về nhà.

Ba mẹ con trở về nhà, Ôn Hủ Hủ liền bắt đầu đầu vào phòng bếp chuẩn bị cơm tối cho ba người.

Chỉ là, cơm cô còn chưa nấu xong, bên bệnh viện đã gọi điện thoại tới.

"Bác sĩ Nancy, bệnh viện bên này đồng ý giao bệnh nhân đó cho cô, cô có tiện quay lại bệnh viện không?"

“Bây giờ sao?”

“Đúng, người nhà bệnh nhân đã tới, sau khi nghe được quyết định của bệnh viện, muốn lập tức nói chuyện với cô.”

Y tá cũng tỏ ra bất lực qua điện thoại.

Kiểu bệnh nhân này quả thực rất đau đầu, vấn đề chung của những người giàu là dù đi đâu cũng muốn người ta ngoan ngoãn nghe lời, làm theo ý muốn.

Ôn Hủ Hủ cuối cùng cũng đành phải đồng ý.

"Mặc Mặc, mẹ còn phải đi bệnh viện một chuyến, con có thể cho em gái con ăn tối giúp mẹ không?"

“Vâng ạ, mẹ không cần lo lắng, con sẽ chăm sóc tốt cho em gái.”

Mặc Bảo giống như một người lớn trong nhân hình bé nhỏ, rất lão luyện phất phất tay cho mẹ, ý bảo mẹ không cần quá lo lắng vấn đề này.

Quả thật, có một đứa trẻ ngoan như cậu bé bên cạnh, Ôn Hủ Hủ hoàn toàn không cần phải quá lo lắng.

Vì thế Ôn Hủ Hủ yên tâm rời khỏi nhà.

Nhưng mà, cô không biết chính là khi cô mới vừa đi, tên tiểu tử ấy liền lập tức chui vào trong phòng làm việc của mình.

“Anh, anh muốn làm gì? Mẹ bảo chúng ta ăn cơm.”

"Xuỵt, anh muốn vào máy tính của hiệu trưởng xem, hôm nay anh thấy có một tấm ảnh rất giống anh, là một đứa trẻ mới chuyển đến, anh phải tìm ra nó là ai!”

Mặc bảo tiểu quỷ trèo lên máy tính của mẹ, chỉ trong vài phút đã đột nhập thành công vào máy tính của hiệu trưởng trường mầm non.

Sau đó, tìm ra thứ mà cậu bé muốn tìm.

"Wow! Anh ơi, là anh đây hả?!"

Ngay khi thông tin hiện lên, cô bé Nhược Nhược ở bên cạnh lập tức há miệng vì kinh ngạc.

Mặc Bảo nhíu mày: "Không phải, nó tên Hoắc Dận, em xem.”

Cậu bé vươn ngón tay nhỏ, chỉ vào cái tên trên tài liệu kia, trông rất buồn bực.

Nhược Nhược lập tức trợn tròn mắt.

“Hoắc Dận? Đúng vậy, không phải anh trai, vậy vì sao trông giống anh trai? CChẳng lẽ cũng do mẹ sinh ra sao?”

“……”

Cái đầu nhỏ của Mặc Bảo chợt nhớ tới mẹ thường xuyên len lén mở cái hộp nhỏ rồi nhìn một bộ áo sơ mi BB nhỏ tí mà khóc. Cậu quyết định đích thân mình sẽ đi gặp tên nhóc trông giống mình đó.

“Khách sạn Hilton đúng không?”

Mặc Mặc nhớ kỹ địa chỉ ghi trên trên tài liệu đăng ký nhập học-

Nửa tiếng sau, bệnh viện Clear.

"Bác sĩ Nancy, cô đến rồi à?"

"Người nhà bệnh nhân đâu?"

Ở văn phòng, bác sĩ Nancy, người nhà bệnh nhân tính rất nóng nảy, cô nhớ phải cẩn thận một chút.

Y tá tốt bụng nhắc nhở một câu.

Ôn Hủ Hủ liền cười cười, thay áo blouse trắng, đeo khẩu trang lên, lúc này mới đến văn phòng Giám đốc.

"Giám đốc."

“Nancy đến rồi, mau vào đi, đây là người nhà bệnh nhân cô mau tới gặp.”

Trong văn phòng Giám đốc đèn bật sáng trưng, Giám đốc lớn tuổi đang cố gắng nói chuyện với người ngồi đối diện ông, ngay cả mồ hôi lạnh trên đầu cũng toát ra.

Đáng tiếc, người nhà bệnh nhân không quan tâm vị viện trưởng này nói gì.

Đột nhiên nghe được bên ngoài có tiếng Ôn Hủ Hủ, ông tựa như bắt được một cây cỏ cứu mạng, lập tức đứng lên mở cửa cô.

Ôn Hủ Hủ: "......”

Nhìn thấy viện trưởng đích thân ra mở cửa cho mình, cô không khỏi kinh ngạc.

Nhưng rất nhanh, ánh mắt của cô liền chú ý đến người ngồi bên trong, sau khi cô thấy rõ mặt của của vị này, đột nhiên đồng tử cô co rụt lại lộ vẻ khó tin!

“Viện trưởng, đây chính là bác sĩ Trung Quốc giỏi của bệnh viện các ông sao? Chỉ có mình cô ta thôi sao?”

Một người phụ nữ, dáng người cô cao gầy, trang điểm tinh xảo, mái tóc xoăn gợn sóng màu nâu, trên người mặc thương hiệu cao cấp nào đó, khí chất cao quý được phô diễn ra ra bên ngoài.

Cố Hạ!

Không ai nghĩ rằng, sau năm năm, Người mà Ôn Hủ Hủ gặp lại đầu tiên, lại là cô ta!

Vậy, cô ta có phải là bệnh nhân mà cô cần chữa trị không?

Đôi mắt đen lộ ra ngoài lớp khẩu trang của Ôn Hủ Hủ, từng chút từng chút lạnh xuống, giống như sương lạnh bao trùm, vài giây liền biến mất một nửa nhiệt độ.

Năm đó, quả thật hôn nhân của cô và Hoắc Tư Tước là được sắp đặt. HHai nhà Ôn Hoắc luôn có giao tình tốt, sau khi Ôn Hủ Hủ sinh ra, người nhà hai bên liền định hôn ước cho cô và Hoắc Tư Tước, lúc ấy hai người họ chỉ mới năm tuổi.

Đương nhiên, hôn sự này, Ôn Hủ Hủ ngay từ đầu cũng không có coi là thật, cô cũng cảm thấy đây là người lớn nói đùa mà thôi. Mặc dù cô thực sự thích Hoắc Tư Tước.

Cho đến khi Ôn gia gặp chuyện không may, Gia đình tan nát chỉ sau một đêm, Hoắc lão gia lúc này chẳng những không ghét bỏ cô, ngược lại chủ động đề cập tới hôn sự, để Ôn Hủ Hủ gả đến Hoắc gia, cho cô cuộc sống thỏa mái.

Vào thời điểm đó cuối cùng cô cũng đã yêu.

Nhưng cô thật không ngờ, quyết định gả vào Hoắc gia năm đó của cô đổi lại là kết cục như vậy.

“Giám đốc nhầm rồi.”

“Cái gì?”

“Bệnh của cô ấy, tôi không trị được, ông tìm bác sĩ khác đi!”

Ánh mắt Ôn Hủ Hủ lạnh lùng bỏ lại những lời này, xoay người rời đi.

Chương 4: bị phát hiện!

Giám đốc: "......”

Cố Hạ sau khi nghe được những lời này, lửa giận dâng lên trong mắt, lập tức, cô ta hét lên ở phía sau “Cô đứng lại ngay lập tức cho tôi?"

Cô ta hét lên đầy đe dọa và cảnh cáo.

Đáng tiếc, Ôn Hủ Hủ sẽ không để ý tới cô ta.

Thậm chí ngay cả nhướng mi mắt nhìn một cái cô cũng tiếc rẻ, trực tiếp xoay người bước đi.

“Con khốn, đứng lại!”

“Thái độ của cô ta là thế nào? Cô ta có bệnh à? Cô ta không muốn làm nữa phải không?

"Không, không, bà Hoắc, bà bớt giận, có thể bác sĩ Nancy có chút hiểu lầm, tôi sẽ đi nói chuyện lại với cô ấy, ngày mai nhất định điều trị cho ông Hoắc, bàbà yên tâm!"

Viện trưởng gấp đến độ nhảy cẫng lên, chỉ có thể cố gắng giải thích cho xong rồi nhanh chóng đi ra ngoài đuổi theo Ôn Hủ Hủ.

Bà Hoắc?

Hay là điều trị cho ông Hoắc?

Ha ha, còn trị cái gì mà trị? Năm năm, đôi cẩu nam nữ này còn chưa chết sao? Chẳng lẽ bọn họ không phải đã sớm xuống địa ngục rồi sao?

Ôn Hủ Hủ bước đi còn nhanh hơn.

Chỉ là, cô không nhận ra rằng mình đang run rẩy khi bước đi, nắm tay cô siết chặt khớp xương trắng bệch, mãi cho đến khi cô chạy như bay chui vào trong xe của mình, đóng chặt cửa, lúc này cô mới dùng tay lau đi hốc mắt đã sớm đỏ bừng.

Năm năm, suốt năm năm!

Cô tưởng mình đã quên, nhưng khi người phụ nữnữ ấy xuất hiện, cô mới biết được, vết sẹo của cô vẫn còn, sự căm ghét của nó vẫn âm ỉ đến nỗi cô muốn đâm chết cô ta ngay tại chỗ!

Hoắc Tư Tước, anh có tư cách gì để tôi cứu anh? Một người nhẫn tâm giẫm lên xương cốt của con mình thì tại sao tôi phải cứu anh, tôi thà cứu một con chó cũng sẽ không cứu ngươi.

Ôn Hủ Hủ ở trong xe rất lâu mới bình tĩnh một chút, sau đó cô lái xe trở về nhà.

Về đến nhà, hai đứa nhỏ đã ngủ.

Mặc Bảo rất ngoan ngoãn, không chỉ biết chăm sóc em gái ăn uống, còn tắm rửa cho em gái, lúc này còn đang ôm em gái ngủ trong phòng.

“Mẹ, mẹ đã về chưa?”

Mặc Bảo đang nói mê.

Ôn Hủ Hủ vội cúi đầu hôn lên đầu cậu một cái: "Đúng vậy, mẹ đã về rồi, bảo bối ngoan, ngủ đi.”

Thằng nhỏ liền trở mình một cái, tiếp tục ngủ.

Ôn Hủ Hủ, khóe miệng lại bất giác cong lên, đắp lại chăn cho hai con, cô chăm chú nhìn hai bảo bối này một hồi, sau một lúc lâu, cuối cùng đứng lên đi vào phòng làm việc.

“Chung Vãn, cậu ngủ chưa?”

“Chưa, có chuyện gì vậy?”

“Có thể giúp tôi một việc không? Sáng mai đi bệnh viện một chuyến......”

Ôn Hủ Hủ vừa nhanh chóng lên mạng đặt xong ba vé máy bay đi Nhật Bản, vừa gọi điện thoại cho người bạn tốt này.

——

Trung tâm thành phố, tầng cao nhất của khách sạn Hilton.

Hoắc Tư Tước âm trầm nhìn người phụ nữ vừa từ bên ngoài trở về khóc sướt mướt trước mặt.

Hắn ngồi vắt chéo chân trên sô pha, cổ áo sơ mi màu trắng bên trong được ủi thẳng tắp thắt lên chiếc cà vạt đen cả người lộ ra vẻ tao nhã nhàn nhạtnhạt.

Người đàn ông này, sau năm năm, dung mạo hay khí chất càng xuất chúng!

"Cố tiểu thưthư, ý cô là bệnh viện Clear căn bản không sắp xếp cho chúng ta một bác sĩ tốt?”

Trợ lý đặc biệt của chủ tịch tên là Tiểu Lâm, lúc này cũng ở đây, sau khi nhìn thấy Cố Hạ khóc lóc thảm thiết, anh ta lên tiếng hỏi.

Nhưng mà trợ lí Tiểu Lâm gọi cô ta là Cố tiểu thư, chứ không phải là Hoắc phu nhân.

"Đúng, mọi người không biết đâu đâu thái độ của cô ta rất tệ, bọn họ đưa đến một bác sĩ không tên không tuổi. Em chỉ hỏi cô ta vài câu, cô ta đã mắng người Cô ta không có bất cứ câu hỏi gì về bệnh tình cũng như ý định chữa bệnh cho Tư Tước!"

Cố Hạ lại thêm mắm dặm muối.

Lời vừa dứt, ánh mắt Hoắc Tư Tước tối sầm lại!

“Cô ta là ai?”

“Nancy! em nghe giám đốc gọi cô ta là bác sĩ Trung Quốc duy nhất của bệnh viện.”

Cố Hạ nhanh chóng nói, trong mắt âm độc, thật giống như hận không thể lập tức đem Ôn Hủ Hủ kéo tới trước mặt người đàn ông này để trả giá đắt!

Nancy?

Sắc mặt Hoắc Tư Tước quả thật càng khó coi.

Hắn mắc chứng rối loạn giấc ngủ nghiêm trọng, đã rất nhiều năm thường xuyên mất ngủ cả đêm, phải dựa vào thuốc mới có thể ngủ được. Những loại thuốc này, ai cũng biết không thể uống nhiều, uống nhiều, tác dụng phụ rất nghiêm trọng, tỷ như tính tình càng thêm cấu giận, còn có thường xuyên đau đầu như muốn nứt ra, từng phút đồng hồ đều muốn giết người!

Cho nên, hắn mới tìm đến nơi này.

Nhưng bây giờ, một bác sĩ nho nhỏ không muốn chữa cho hắn?

Trong con ngươi đầy tơ máu của người đàn ông này ẩn chưa sát khí lạnh lùng.

"Lâm Tử Dương, đi tra người tên Nancy này, xem cô ta có lai lịch như thế nào?"

“Vâng, chủ tịch!”

“Còn nữa, bảo Ferrero tới gặp tôi ngay lập tức!”

“……”

Ferrero là giám đốc bệnh viện Clear

Lâm Tử Dương nơm nớp lo sợ, lập tức đi làm, mà Cố Hạ, nhìn thấy cảnh này, lập tức lộ ra nụ cười đắc ý.

Chỉ là một bác sĩ nhỏ bé lại dám hành động tự phụ trước mặt Cố Hạ cô sao?

……

Đêm nay, Ôn Hủ Hủ bởi vì trong lòng có tâm sự, không thể nào chợp mắt được.

Thế nhưng, cho dù cô ngủ không ngon, cô cũng không để ý đến điện thoại di động bị tắt tiếng đang nằm bên cạnh, trong đêm tối màn hình sáng liên hồi, cho đến sáng hôm sau, cô bị đánh thức bởi đồng hồ báo thức mới nhìn thấy bảy tám cuộc gọi nhỡ trên điện thoại.

Lập tức, cơn buồn ngủ của cô hoàn toàn biến mất!

Chương 5: Chạy trốn

Đó là cuộc gọi từ bệnh viện.

Cô không phải bác sĩ Tây y, lại càng không phải bác sĩ khoa cấp cứu, nửa đêm canh ba gọi điện thoại tới, nhất định không phải tìm cô để cứu người.

Đó không phải là cứu người sao?

Chẳng lẽ?

Ngay lập tức, một ý nghĩ đáng sợ loé lên trong đầu cô, giây tiếp theo, cô đã nhảy xuống giường.

"Mặc Bảo, Nhược Nhược, mau dậy đi, hôm nay mẹ dẫn các con đi du lịch, mau dậy đi, nếu không sẽ không kịp nữa!"

Cô chạy vội đến phòng bọn trẻ, đánh thức hai đứa trẻ còn đang say giấc.

Nhược Nhược: "Mẹ......”

Giọng nói mềm mại lười biếng, cặp mắt to ngập nước kia còn không muốn mở ra, hai đứa nhỏ vẫn còn trong trạng thái ngái ngủ.

Nhưng sau khi Mặc Bảo nghe được hai chữ "Du lịch", lập tức tỉnh táo lại.

“Du lịch? Mẹ, chúng ta đi đâu du lịch? Mẹ không cần đi làm sao?”

“Nghỉ ngơi vài ngày, đưa các con đi Nhật chơi, mẹ đặt vé máy bay xong rồi, chỉ muốn cho các con một niềm vui bất ngờ thôi, mau dậy đi.”

Ôn Hủ Hủ một bên trả lời con trai, một bên hỏa tốc ôm con gái còn đang ngủ nướng ra khỏi chăn.

Thấy thế, Mặc Bảo cũng không còn thắc mắc, vội vàng bò xuống giường.

Hai mươi phút sau, ba mẹ con thu dọn đồ đạc đi ra cửa.

“Ầm… ầm…”

Vừa vặn lúc này, điện thoại của Ôn Hủ Hủ lại rung lên, cô lấy ra nhìn, phát hiện là bạn tốt Chung Vãn gọi tới.

“A lô?”

“Nancy, bệnh viện xảy ra chuyện gì vậy? Sao phòng khám của cô lại có nhiều người như vậy? Hình như có người xông vào tìm cô, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Sao cô lại xin nghỉ vài hôm mà bệnh viện lại như vậy gà bay chó sủa lên như thế, cô đã đắc tội với ai sao?”

Chung Vãn ở trong điện thoại giống như súng máy, vừa mở miệng liền không dứt.

Ôn Hủ Hủ nghe được, sắc mặt càng thêm tái nhợt.

"Không có việc gì, bọn họ chỉ muốn tôi trị bệnh thôi, tôi không muốn chữa trị, sau đó đến phòng khám tìm tư liệu mà thôi, cậu không cần lo lắng, bọn họ đã đến rồi thì kệ bọn họ đi, cậu nhanh chóng làm việc của cậu đi.”

“Thật sao?”

Chung Vãn bán tín bán nghi.

Nhưng lúc này Ôn Hủ Hủ đã không còn nhiều thời gian để giải thích, cũng không cần thiết để giải thích!

Cúp điện thoại, cô lập tức đưa theo hai con chạy ra sân bay.

Ôn Hủ Hủ không thể để cho mình bại lộ, cả đời này cô cũng không muốn gặp lại tên khốn đó, chỉ tính đến bọn nhỏ, cô cũng tuyệt đối sẽ không để cho hắn biết sự tồn tại của chúng.

Bởi vì, một khi biết, hắn nhất định sẽ cướp các con ra khỏi vòng tay cô.

Mà với năng lực hiện tại của cô, căn bản không có cách nào đấu với một tập đoàn thương mại lớn trên thế giới!

Cũng chính vì vậy, tối hôm qua khi cô ở bệnh viện thấy thấy mặt ả đàn bà kia, cô đã lập tức đặt vé máy bay, sau đó lại gọi điện thoại bảo Chung Vãn đến bệnh viện thay cô dấu tư liệu.

Nhưng mà, cô vẫn quá muộn.

Tên cặn bã kia, cô thật không ngờ hắn nhanh như vậy, nửa đêm liền lên đường chạy tới bệnh viện.

Hắn cũng không cần ngủ sao?

Vì chút chuyện nhỏ này của cô, đâu cần phải gióng trống khua chiêng như vậy!

Ôn Hủ Hủ nghiến răng nghiến lợi mang theo hai đứa nhỏ chạy như điên, lúc đến sân bay, cũng chỉ tốn chừng ba mươi phút.

“Mặc Bảo, con ở đây trông em gái một chút, mẹ đi lấy vé máy bay đi.”

“Vâng, mẹ.”

Mặc Bảo là đứa trẻ hiểu chuyện, cảm giác được mẹ vội vàng và khẩn trương, nên rất nghe lời.

Vì thế Ôn Hủ Hủ nhanh chóng đi đổi vé lên máy bay.

Thế nhưng, điều khiến cô khó chịu là khi cô đi đến máy tự động lấy vé thì bên trên lại hiển thị không nhận dạng.

Điên rồ, phải không?

Biết rõ cô rất gấp lại càng muốn đối nghịch với cô.

Ôn Hủ Hủ chỉ có thể nhẫn nại, tiếp tục cầm giấy chứng nhận và vé máy bay đi đến quày làm việc, định lấy vé ở đó.

“Xin chào, tôi lấy vé máy chuyến bay XX.”

“Nancy phải không? Ngại quá, bây giờ cô đã bị hạn chế xuất cảnh rồi.”

Cô không ngờ rằng sau khi nhân viên lại lại nói với cô câu này.

Hạn chế xuất cảnh?

Tại sao? Cô đã làm gì?

Ôn Hủ Hủ sửng sốt!

“Xin lỗi, tôi muốn hỏi một chút, tại sao tôi lại bị hạn chế xuất cảnh?”

"Thật xin lỗi, tôi cũng không được biết, tôi chỉ biết chúng tôi nhận được thông báo cấm xuất cảnh đối với bác sĩ Nancy của bệnh viện Clear, nếu như cô có bất kỳ câu hỏi nào, có thể gọi điện thoại cho chính quyền, hoặc là bệnh viện của cô."

“……”

Cmn!

Ước chừng hơn mười giây, Ôn Hủ Hủ rốt cục không kiềm được cơn giận mắng một câu!

Bác sĩ Nancy ở bệnh viện Clear!

Không cần phải hỏi chuyện gì đã xảy ra?!

Tên cầm thú, cặn bã kia! Hắn làm thế nào mà quyền lực có thể mạnh đến đây cơ chứ? Tùy tiện cũng có thể để cho hãng hàng không hạn chế cô xuất cảnh?

Mà đáng sợ nhất chính là, hắn còn tra được cô muốn bay đến Nhật Bản!

Ôn Hủ Hủ tức giận đến cả người phát run, trước mắt đều là từng mảng đen kịt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.