Vợ Trước Của Tổng Giám Đốc Máu Lạnh

Chương 27




“Vương Trợ lý anh lập tức tra cho tôi tất cả các tư liệu về nhà trẻ ngôi sao này!” Sau việc tại nhà trẻ Trác Minh Liệt càng hạ quyết tâm muốn mua lại nhà trẻ này.

Mười phút sau trợ lý đã đem tư liệu về nhà trẻ cho Trác Minh Liệt.

Người thành lập : Thẩm Tử Quân tốt nghiệp ở học viện âm nhạc đó không phải là trường học mà Lâm Thi Ngữ đi học sao? Hai hàng lông mày Trác Minh Liệt nhíu chặt tròng mắt đen nhanh chóng nhìn qua những chữ viết kia lòng từ từ treo lên. Bởi vì anh thấy trong tài liệu của Thẩm Tử Quân có giới thiệu về Lâm Thi Ngữ và họ lại là bạn tốt cùng lớp. Năm năm nay anh đã tìm không biết bao nhiêu lâu mà trừ người đang ở trong nhà giam là cha của cô kia thì anh không thể nào tìm thấy một người nào khác có liên quan tới cô. Anh biết cô có thể không có chết vì tất cả các bệnh viện trong phố này đều không ghi chép đến cái chết của cô nhưng anh đã đi tìm khắp nơi nhưng đều không tìm được cô!

“Vương Trợ lý giúp tôi gọi đến nhà trẻ ngôi sao. Tôi muốn tìm Thẩm Tử Quân!”

“Xin chào tôi là Thẩm Tử Quân xin hỏi tôi có thể giúp gì cho anh!”

“Tôi là Trác Minh Liệ ttôi muốn gặp cô!” Trác Minh Liệt đi thẳng vào vấn đề.

“Lại là anh, anh muốn gì? Tôi cho anh biết nhà trẻ này tôi sẽ không bán cho anh đâu”

“ Lâm Thi Ngữ! Tôi muốn biết chuyện của Lâm Thi Ngữ!” Trác Minh Liệt cố gắng làm cho mình tỉnh táo giọng nói chậm lại phát ra từng chữ từng chữ một “Thẩm tiểu thư tôi biết rõ cô là bạn tốt của Lâm Thi Ngữ!”

“Anh rốt cuộc là ai?” Tử Quân cảnh giác hỏi, lần đầu tiên trong năm năm có người hỏi cô vấn đề này nhưng anh ta lại chỉ là một người xa lạ.

“Tôi là là chồng của cô ấy!” Bởi vì khi Lâm Thi Ngữ mất tích lúc trước bọn họ chưa hề ly hôn nên theo pháp luật mà nói bọn họ bây giờ vẫn còn là vợ chồng.

Đầu điện thoại bên kia chợt trầm mặc giống như báo hiệu cho giông bão sắp tới.

“Thì ra là anh chính là tên súc sinh kia?” Thẩm Tử Quân cố gắng để cho mình bình tĩnh nhưng cô phát hiện thật cô sự không thể khống chế được.

“Thẩm tiểu thư, bây giờ tôi không có thời gian để nghe cô mắng chửi! Cô hãy lập tức đến gặp tôi!”

“Tôi không muốn nhìn thấy anh, gương mặt anh thật làm cho người ta ghê tởm!”

Thẩm Tử Quân hung hăng quăng điện thoại. Cô vĩnh viễn cũng không quên được năm năm vào cái đêm sinh nhật Lâm Thi Ngữ mười bảy tuổi , họ đã tỉ mỉ vì cô ấy mà chuẩn bị một buổi lễ sinh nhật vậy mà lại bị lạc mất cô ấy bữa tiệc không vui không mừng mà tan. Mấy ngày sau lại có tin truyền đến cô ấy chuẩn bị cưới vị thừa kế Trác thị nhưng ở trong hôn lễ cô lại bị vứt bỏ rồi sau đó bị tai nạn xe cộ, từ đó về sau cô liền không còn có gặp lại cô ấy nưa .Đối với Lâm Thi Ngữ dù cô ấy còn sống hay chết thì vị trí của ccaa ấy trong lòng cô cũng không bao giờ thay đổi.

Cha Lâm vẫn còn ở trong tù, thỉnh thoảng cô cũng sẽ đi thăm ông ấy, ông ấy rất đáng thương , mỗi lần ông đều hỏi đến Lâm Thi Ngữ ra sao nhưng mỗi lần cô đều không biết trả lời như thế nào. Anh trai của Lâm Thi Ngữ, Thi An,cũng không biết ở đâu từ sau khi Lâm gia phá sản đã không có tin tức, chuyện Lâm gia phả sản chỉ trong một đêm đã làm cho xã hội thấy thật kinh ngạc. Điện thoại lại vang, Trác Minh Liệt lại gọi đến “Thẩm tiểu thư tôi hi vọng cô sẽ không xử sự theo cảm tính!”

“Trác tiên sinh anh thật sự hi vọng tôi đến gặp anh sao?” Thẩm Tử Quân cắn răng nghiến lợi hỏi.

“Thẩm tiểu thư tôi biết rõ chuyện tôi làm vào năm năm trước là sai vì vậy mà tôi sẽ cố hết sức để đền bù cho nên xin cô hãy cho tôi một cơ hội!”

“Đền bù? Cái gì gọi là đền bù? Cô ấy đã chết!” Thẩm Tử Quân cuối cùng cũng không nhịn được thất thanh khóc rống lên, đầu điện thoại bên kia Trác Minh Liệt cũng trầm mặc. Mặc dù anh cho là Lâm Thi Ngữ có thể không chết nhưng biển người mênh mông thế này nếu như không tìm được cô anh muốn bồi thường thì không phải là chuyện viễn tưởng sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.