Vợ Trước Của Tổng Giám Đốc Máu Lạnh

Chương 209




Lâm Thi An vừa nghe thấy Phùng Thiếu Diễm không muốn trở về thì sắc mặt khẽ biến hóa. Thi Ngữ khe khẽ thở dài nhìn Trác Minh Liệt một chút cũng không biết nên nói cái gì cho phải. Ba năm trước không biết giữa anh ấy và Thẩm Tử Quân xảy ra chuyện gì.

"Cứ theo nó đi"Lâm Thi An tự chuyển xe lăm đi đến phòng nghỉ phía sau.

Ngày khai giảng tại trường.

" Diệc Hàng tớ có thể biết cậu ?"Một cô bé lùn lùn, xinh xắn, nhút nhát nhích tới gần Mộc Mộc.

"Sao phải lại biết tớ? Tớ lại không biết cậu"Mộc Mộc rất chảnh nói.

Bé gái chép miệng ủy khuất rời đi.

" Diệc Hàng, sao em có thể đối xử với bạn gái như vậy chứ? Ba không dạy em sao?"Cầu Cầu rất không hài lòng với cách làm của Mộc Mộc .

"Con gái chính là phiền phức , anh nhìn mẹ xem "Mộc Mộc lắc đầu một cái"Ba nói cách xa con gái một chút, coi trọng sinh mệnh!"( Cháu này được, được lắm )

Lần này Cầu Cầu lại lắc đầu. An hem hai cậu như không có việc gì làm nghênh ngang đi lại lại ở trong sân trường , khí chất nổi bất làm cho có cả một đám học sinh nữ chạy theo sau”

"Sau này sẽ không luôn như vậy chứ?"Mộc Mộc cau mày"Em muốn lão cha già chuyển trường cho em!"

"Khổng Tử nói, sống ở đâu thì yên ở đấy"Cầu Cầu dương dương tự đắc, trên người cậu bé đã có hơi hướng của một học sinh xuất sắc tương lại. Khi tốt nghiệp mẫu giáo cậu cũng được học sinh suất sắc.Mộc Mộc vẫn còn kém một chút.

Mộc Mộc khinh thường nhìn cậu một chút sau đó lười biếng nói: "Thôi cái triết lý đó đi, anh đoán xem hôm nay ai sẽ là người đi đón chúng ta, em không nghĩ đó là mẹ đâu!"

Cầu Cầu liếc nó một cái, đi về phía cửa trường học.

" Diệc Hàng, Diệc Minh!"Trác Minh Liệt tháo kính đen ra, dựa vào bên cạnh Lamborghini. Hai tiểu tử vừa nhìn là ba bỗng chốc cực kì hưng phấn mà gọi chạy vội tới. Trác Minh Liệt dang hai cánh tay ra mỗi tay ôm một nhóc"Các tiểu tử hôm nay có cảm giác như thế nào?"

"Ai, lớn lên đẹp trai cũng không phải là chuyện tốt lành gì!"Mộc Mộc đáng đánh đòn nói.

"Nơi này có thư viện rất lớn, thầy giáo cũng rất tốt"Cầu Cầu nghiêm túc nói.

"Ừ rất tốt"Trác Minh Liệt mở cửa xe ra, hai nhóc vủa vào lập tức thét chói tai"Bác Thi An!"

"Các cháu ngoan, bác còn tưởng rằng các cháu không nhớ đến bác nữa rồi!"

Trác Minh Liệt khởi động xe đưa cả nhà về.

Trung tâm Newyork Manhattan,

Cả người mặc quần áo thoải mái người đàn ông đông phương đẹp trai đang chuyên tâm dồn chí xem một quyển tạp chí kinh tế tài chính. Trang bìa tạp chí chính là mặt của Trác Minh Liệt. Cách anh không xa là một cô nhóc xinh xắn tầm 3,4 tuổi mặc váy công chúa màu trắng nhí nha nhí nhảnh chơi đùa.

"Ba bên kia có một chú hề , con muốn đến đó nhìn một chút"Cô gái nhỏ nhanh nhẩu nói, nhưng người đàn ông kia lại quá tập chung nên không nghe thấy lời nói của con gái.

Cô gái nhỏ cho là ba đã đồng ý nên vội chạy sang đường bên kia.

"Chú hề ơi, chú có thể cho cháu một quả bóng bay không?"Cô gái nhỏ thỉnh cầu nói.

"A tiểu bảo bối thật xinh đẹp, cho cháu nè"Chú hề vừa nhìn thấy một cô gái nhỏ đông phương xinh đẹp lập tức đưa cho bé một quả bóng đẹp nhất.

"Cám ơn chú"Tiểu bảo bối vui vẻ cầm bóng bay nhưng khi quay lại lại không tìm được đường trở về."Ba"Người người nhốn nháo làm cô gái nhỏ sợ.

"Nữu Nữu?"Bên này người đàn ông đông phương đó cũng phát hiện con gái không thấy đâu, gấp đến độ anh lập tức đứng lên tìm kiếm khắp nơi.

Có lẽ là từ màu da giống nhau hay là do nguyên nhân nào đó cô gái nhỏ kéo một cô gái đông phương lại.

"Dì ơi" Hai mắt bé đẫm lệ, cô gái xoay người lại, không nhẫn tâm nhìn bé khóc, ngồi xổm xuống lau nước mắt cho be"Bé làm sao vậy? Bảo bối?"Người con gái này không phải ai khác, cô ấy chính là Thẩm Tử Quân, cô ấy vốn ở Los Angeles nhưng lại cố ý đến Newyork để mua quà cho Thi Ngữ sau đó trở về nước lại không ngờ sẽ gặp phải chuyện như vậy.

"Dì ơi cháu không tìm được ba rồi." Cô gái nhỏ lã chã chực khóc"Dì dẫn cháu đi tìm ba có được hay không?"

Nhìn dáng vẻ đáng thương của cô bé Thẩm Tử Quân rất đau lòng. Cô an ủi hôn gò má của bé một cái dịu dàng nói: "Cháu đứng yên ở chỗ này đừng đi đâu, lát nữa dì sẽ trở lại"Cô chạy lại chỗ bạn trai Hàn Triệt nói chuyện với anh trước.

"Dì quay lại nhanh một chút, Nữu Nữu thật sợ hãi"Cô gái nhỏ lau nước mắt giống như là bắt được một cây cỏ cứu mạng. Thẩm Tử Quân gật đầu một cái mau chóng chạy đi. Cô vừa mới đi thì người đàn ông đông phương kia lại chạy đến.

"Nữu Nữu!"Người đàn ông bế thốc cô gái nhỏ lên"Sao con lại chạy đi đâu một mình! Ba lo lắng gần chết!"

"Ba"Nữu Nữu ôm cổ ba ủy khuất khóc.

"Được rồi, được rồi đừng khóc chúng ta về nhà"Người đàn ông ôm Nữu Nữu đã nín kết quả Nữu Nữu lại nói bé đang đợi một dì.

"Dì nào?"

"Người vừa định giúp con đi tìm ba, con muốn nói với cô ấy một tiếng"

"Nhưng ba còn có việc"Người đàn ông khó xử nói.

"Nhưng nếu dì không tìm được con sẽ lo lắng"

"Về sau có cơ hội chúng ta sẽ giải thích với cô ấy, bây giờ chúng ta phải đi đặt vé máy bay để còn về nược dự lễ kỉ niệm kết hôn của cô và chú"

"Cô là ai ? Là mẹ của Nữu Nữu sao?"

"Cô là cô, mẹ là mẹ, đã nói với con không biết bao nhiêu lân vẫn không phân rõ"Người đàn ông ôm cô gái biến mất ở trong bể người.

"Bảo bối"Thẩm Tử Quân vội vàng chạy về nhưng không thấy bóng người bé gái đâu. Trong lòng tiu nghỉu như mất đi một vật quan trọng.

" Tử Quân sao rồi?" Người đàn ông theo sát bên cạnh cô, đuổi theo ân cần hỏi.

"Không có gì"Thẩm Tử Quân mất mác ngồi trên ghế dài, tâm trạng đột nhiên xuống thấp. Ngày mai cô sẽ về nước.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.