Hai tiểu bảo bối một nhóc mặc vest đen tỏ vẻ tri thức, một nhóc mắc vest trắng, đeo nơ đen dùng sức bê bộ váy cưới, lỗ lực thể hiện mình .
"Mẹ, váy này thật nặng "Cầu Cầu oán trách.
"Em thì biết cái gì, đây là áo cưới, lúc nào kết hôn mới có thể mặc!" Mộc Mộc khinh thường nói.
Cầu Cầu liếc cậu bé một cái "Ba, hôm nay thật đẹp trai!"
"Anh giống ba đều đẹp trai!" Mộc Mộc kiêu ngạo mà nói. Cầu Cầu buồn bực nghĩ thầm người này sao chẳng biết xấu hổ như vậy .
Bản nhạc của hôn lễ vang lên, từ cổng vòm Lâm Thi Ngữ đi ra, đi từng đi về phía Trác Minh Liệt. . . Bọn nhóc rầm rì theo sát ở phía sau cãi lộn không ngừng. Ông cụ tạm thời giữ chứa Mục Sư giúp bọn họ chủ trì hôn lễ.
"Trác tiên sinh, bất kể nghèo khó, tật bệnh, khó khăn, khổ sở, giàu có, khỏe mạnh, vui vẻ, hạnh phúc anh luôn nguyện ý không xa, không rời, một đời một thế yêu thương tiểu thư Thi Ngữ sao?"
Ánh mắt Trác Minh Liệt lóe lên anh nắm chặt tay Lâm Thi Ngữ nhìn cô, mắt kiên định nói: " Tôi nguyện ý!"
" Tiểu thư Thi Ngữ, bất kể nghèo khó, tật bệnh, khó khăn, khổ sở, giàu có, khỏe mạnh, vui vẻ, hạnh phúc cô luôn nguyện ý không xa, không rời, một đời một thế yêu thương Trác tiên sinh sao?"
Lâm Thi Ngữ lau nước mắt trên khóe mắt đi kích động nói: " Tôi nguyện ý!"
"Bây giờ tôi lấy danh nghĩa của chúa trời tuyên bố hai người chính thức trở thành vợ chồng, bây giờ hai người đã có thể trao đổi nhẫn. . ."
Lâm Thi Ngữ ôm lấy Trác Minh Liệt làm cho thời gian như được quay ngược, vào khoảng nhiều năm về trước. Ngày kỷ niệm thành lập trường, khi màn biểu diễn kết thúc cô cúi chào khán giải. Nhiều người như vậy nhưng cô lại chỉ nhìn thấy một chỗ ngồi đó, đó là nơi Trác Minh Liệt ngồi, ánh mắt của anh trầm tĩnh trong suốt thanh lịch mà ưu việt" Người kia là ai vậy ?" Cô lặng lẽ hỏi Thẩm Tử Quân.
"Trác Minh Liệt- đại thiếu gia nhà họ Trác mới từ nước ngoài về"
"Trông anh ấy thật tao nhã."
"Hì hì sao thế, sao ngay cả Lâm Thi Ngữ cũng thành hoa si sao?"
"Này, thôi đi"
Đến tận bây giờ số mệnh của bọn họ cứ như một vòng tròn luẩn quẩn nhưng bây giờ Thẩm Tử Quân đang ở đâu đây? Suy nghĩ của Lâm Thi Ngữ đột nhiên nghĩ về Thẩm Tử Quân. Nhưng cô biết nhất định cố ấy cũng sẽ hạnh phúc giống như cô.
Gặp được anh, yêu anh là số trời đã định, em sẽ yêu anh đến suốt cuộc đời.Nghĩ vậy Lâm Thi Ngữ càng ôm Trác Minh Liệt chặt hơn.
Ps: Tác giả không viết các bạn có muốn mình viết thêm về ngoại truyện của mấy anh em nhà họ Lâm ko???