Vợ Trước Của Tổng Giám Đốc Máu Lạnh

Chương 20




“Ba mẹ của cậu không tới sao?” Cầu Cầu vị không có ai chơi cung nên khi nhìn thấy Mộc Mộc ngồi tại một góc liền rất vui vẻ còn tưởng rằng đã tìm được tri kỷ “Mẹ tớ không tới” Mộc Mộc nhìn cũng không thèm nhìn lại, Cầu Cầu tự lo tự nói : “bọn họ rất bận làm sao cậu lại không nói lời nào?” Mãi mà không thấy Mộc Mộc nói chuyện Cầu Cầu rốt cuộc không nhịn được đặt câu hỏi.

“Tôi không có ba mẹ” Mộc Mộc vô cùng không vui nói.

“Làm sao lại thế chứ? Tiểu Thi nói đứa bé nào cũng sẽ có ba mẹ” Cầu Cầu nhìn Mộc Mộc nghiêm túc nói: “cô ấy nói chúng ta đều là có ba mẹ” Hai đứa bé tiểu thiên sứ này mặc dù hoàn cảnh không giống nhau nhưng sự thực lại là giống nhau. Cầu Cầu thật ra thì cũng không biết ba mẹ là khái niệm gì nhưng nó lại không muốn thừa nhận hoặc là căn bản không ý thức được mình cũng không có ba mẹ .

“Cậu đi đi” Mộc Mộc rốt cuộc không cách nào nhịn được Cầu Cầu rồi. Nhưng Cầu Cầu lại không hề để ý đến. “Ah làm sao cậu lại có món đồ chơi này?” Mắt Cầu Cầu liếc nhìn tới tay Mộc Mộc trong tay cậu ta có cái món đồ chơi mà nó vẫn luôn muốn có.

“Có thể cho tôi mượn chơi một lát được hay không tôi đưa cái này đưa cho cậu” Cầu Cầu lấy Transformers trong túi xách ra .

“Tôi không muốn cho cậu”Mộc Mộc tức giận bắt đầu đẩy Cầu Cầu. Cầu Cầu phản ứng chậm còn chưa rõ có chuyện gì xảy ra đã bị Mộc Mộc đẩy ngã trên mặt đất rồi.

Cầu Cầu ngây người hai giây sau chợt đứng lên lớn tiếng khóc Mộc Mộc nhìn thấy Cầu Cầu khóc tay chân có chút luống cuống.

“Cầu Cầu thế nào?” Cô giáo nghe tiếng khóc lập tức chạy tới xem là có chuyện gì xảy ra?

“Nó đẩy con” Cầu Cầu khóc rất uất ức nó chỉ muốn mượn món đồ chơi của cậu ta mà thôi không ngờ cậu ta lại đẩy nó. Các bạn học của Cầu Cầu đều chạy tới lên tiếng ủng hộ Cầu Cầu trong lúc nhất thời Mộc Mộc trở thành cái bia cho mọi người chỉ trích.

Cầu Cầu khóc suốt không ngừng cô giáo bất đắc dĩ chỉ có thể gọi cho Tiểu Thi.

“Alo, có phải mẹ của Cầu Cầu không ạ? Cầu Cầu xảy ra chút chuyện làm phiền cô có thể tới đây một chút được chứ!”

Tiểu Thi vừa nghe thấy Cầu Cầu đã xảy ra chuyện liền vội vội vàng vàng mà chạy tới.

“Cầu Cầu! Cầu Cầu!” Tiểu Thi rất hoảng loại bởi vì cô giáo không nói rõ ràng cô cũng không biết là đã xảy ra chuyện gì.

“Mẹ” Cầu Cầu vừa nhìn Tiểu Thi tới lập tức nhào tới.

“Không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt làm mẹ sợ muốn chết!” Tiểu Thi ôm trọn Cầu Cầu vào trong ngực sự lòng lo lắng vẫn không ngừng được.

Lúc này tất cả mọi người đều vây quanh Cầu Cầu quan tâm nó an ủi bó nên không hề có người nào hỏi thăm đến bé Mộc Mộc đứng ở bên . Nhìn Tiểu Thi cái này trẻ tuổi cô gái xinh đẹp thì ra là chính là đứa con trai mẹ cô ấy là sao thương yêu hắn “Cầu Cầu nói cho mẹ rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?”

“Là nó, nó đẩy con!” Cầu Cầu chỉ ra phía ngoài đoàn người nhưng lúc này Mộc Mộc không biết đã chạy đi đâu.

“Cầu Cầu có phải là con bắt nại người ta phải không ?”

“Không có đâu mẹ. Con chỉ muốn mượn món đồ của cậu ta chơi một chút” Cầu Cầu cúi đầu.

“Tốt lắm bây giờ con muốn ở lại chỗ này tiếp tục chơi hay là cùng mẹ trở về nhà?”

“Về nhà, ở chỗ này cũng không còn gì chơi không bằng về nhà.”

“Tốt” từ Cô Nhi Viện đến cửa Cầu Cầu luôn sôi nổi khuôn mặt Tiểu Thi luôn lộ ra vẻ cưng chiều cảnh này bị Mộc Mộc núp ở một bên nhìn thấy thật rất rõ ràng. Nó nâng cánh tay nhỏ bé lên quật cường lau đi nước mắt từ khóe mắt chảy ra chạy như bay vào khu vực nghỉ trưa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.