Vợ Tổng Tài, Em Ngoan Cho Anh!

Chương 947




Chương 947

Triệu Nam Thiên suy nghĩ một hồi rồi lên tiếng: “Như vậy đi, chị Kiều, chị để tôi quay về thương lượng với người nhà một chút.”

Khương Bích Kiều nhìn ra đầu mối: “Chủ yếu là thương lượng với vợ cậu chứ gì?”

Triệu Nam Thiên xem như là ngầm thừa nhận, trước đây Tô Mục Tuyết đều cho rằng anh không có việc làm đàng hoàng.

Bây giờ anh nháy mắt từ phó đội trưởng đội bảo vệ của Giang Uyển trở thành trưởng phòng bảo vệ của khu thương mại cỡ lớn, sau này cô cũng không thể nói anh không tiến bộ chứ nhỉ?

Khương Bích Kiều thấy phản ứng của Triệu Nam Thiên thì bắt đầu giải thích từng thứ một.

“Nam Thiên, tôi vốn định lôi kéo cậu ra ngoài khởi nghiệp nhưng sau đó tôi lại đổi ý.”

“Cậu nghĩ thử xem, Hoa Khắc là tập đoàn lớn nhất nhì cả nước, trải rộng khắp mọi ngành nghề, chúng ta có một cây đại thụ như thế để làm chỗ dựa, sao lại không lợi dụng một chút mà đã rời đi, như vậy có phải rất đáng tiếc không?”

“Vì vậy, về sau cậu cũng chỉ tạm thời giữ chức ở bên Thiên Đỉnh này, công việc chi tiết cậu hoàn toàn có thể giao cho trợ lý!”

“Tiền lương mỗi tháng là bốn mươi lăm triệu, mua bảo hiểm xã hội một năm cho cậu, coi như là làm một công việc nhẹ nhàng!”

“Mặc khác, tôi sẽ nhanh chóng phân chia tài sản với Tôn Chí Bình dựa theo thỏa thuận. Theo tôi tính toán những tài sản này có giá trị hơn bốn mươi hai tỷ!”

“Đợi số tiền kia vào tay, cậu cầm đi đăng ký một công ty, hạng mục cứ từ từ suy nghĩ, tôi tin tưởng bản lĩnh và năng lực của cậu!”

Triệu Nam Thiên cũng không khiếp sợ, trái lại còn ung dung trêu chọc: “Chị Kiều, bốn mươi hai tỷ đấy, chị cứ vậy mà giao cho tôi sao? Cũng không sợ tôi ôm tiền bỏ trốn à?”

Khương Bích Kiều nói một cách yên tâm: “Ngay cả cái mạng này của tôi cũng là của cậu, nếu muốn thì cứ lấy đi!”

Triệu Nam Thiên cười khổ: “Được, nếu như chị Kiều đã xem trọng vậy thì tôi sẽ suy nghĩ một chút.”

Khương Bích Kiều lại dặn một câu: “Đúng rồi, nếu như mẹ tôi hỏi thì cậu tuyệt đối đừng nói cho bà ấy biết, chỉ nói là tôi rời khỏi nhà sau khi ly hôn với Tôn Chí Bình!”

“Sao vậy, ngay cả bà ấy cũng phải đề phòng sao?”

“Cậu không biết mẹ tôi đó thôi, trong mắt bà ta chỉ có con trai, đứa con gái như tôi giống như nhặt về vậy.”

Khuấy cà phê một hồi, cô ta khẽ thở dài; “Tôi không phải không cho bọn họ dưỡng già, càng không phải mặc kệ Khương Sông. Chỉ là có một số chuyện tôi hy vọng Khương Sông bước từng bước một, không để cho nó một bước lên trời. Chuyện đó không có lợi cho nó!”

Triệu Nam Thiên vỗ vỗ mu bàn tay của cô ta: “Yên tâm đi, chị anh bọn họ nhất định hiểu được nỗi khổ tâm của chị!”

Khương Bích Kiều thuận thế nắm lấy tay anh ánh mắt hai người chạm vào nhau, một luồng điện vô hình xẹt qua.

Động tác vừa rồi của Triệu Nam Thiên chỉ là vô ý, không ngờ Khương Bích Kiều lại phản ứng mạnh như vậy, anh vội vàng xin lỗi: “Chị Kiều, tôi không cố ý, chỉ là quen tay mà thôi.”

Khương Bích Kiều cũng không tức giận: “Động tay động chân với tôi nữa thì coi chừng tôi nói với vợ cậu!”

Nói xong, điện thoại trên bàn dồn dập đổ chuông.

Triệu Nam Thiên cảm thấy kỳ lạ, anh cầm lên xem, tại sao lại là chị dâu cả?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.