Vợ Tổng Tài, Em Ngoan Cho Anh!

Chương 7




Chương 7

Thấy Triệu Nam Thiên gật đầu, cô vui cười nói: “Vậy thì quá tốt rồi, đến làm hộ vệ cho tôi đi, mỗi tháng sáu mươi triệu. Lần này anh không còn lý do gì để cự tuyệt tôi nữa, đúng không?”

Tôn mập biến sắc, há miệng hỏi: “Cô Mạnh… Cô nói gì vậy?”

Gã ta nghĩ mãi mà không rõ, rốt cục tên khốn kiếp Triệu Nam Thiên này có điểm nào tốt, vậy mà có thể lọt vào mắt xanh của Mạnh Nhã.

Không đợi Triệu Nam Thiên đồng ý, một chiếc Ferrari đã lái từ trong khu dân cư tới.

Cửa xe mở ra, Tô Mục Tuyết mặc lễ phục dạ hội ưu nhã xuống xe.

Thời khắc này cô khẽ nhếch cằm, cao quý như công chúa tinh linh, ngay cả Triệu Nam Thiên cũng không nhịn được mà nhìn thêm mấy lần.

Tô Mục Tuyết nhướng mày, bá đạo hỏi: “Đội trưởng Tôn, sao anh ta còn ở chỗ này?”

Tôn mập xoa xoa tay, không biết nên giải thích thế nào.

Nhất là ánh mắt bá đạo của Tô Mục Tuyết khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Tô Mục Tuyết xoay người rời đi, “Tôi không muốn nghe anh giải thích, nói chung trước khi tôi quay về tôi không muốn nhìn thấy anh ta nữa!”

Mạnh Nhã cười cười nhẹ nhàng, “Cô Tô, thật xấu hổ, hiện tại Triệu Nam Thiên là hộ vệ kiêm tài xế của tôi, đội trưởng Tôn không thể quản anh ấy được!”

Tô Mục Tuyết có chút bất ngờ quay đầu lại, “Cô?”

“Không sai!”

Mạnh Nhã cũng không ngại ánh mắt của Tô Mục Tuyết, người khác sợ cô nhưng cô ta không sợ!

Tô Mục Tuyết nhíu mày nhìn về phía Triệu Nam Thiên hỏi, “Anh đồng ý với cô ấy?”

Phàm là đồ vật cô đã từng dùng qua, cho dù cô có không thích nữa nhưng đó vẫn là của cô.

Cho dù cô đã ném đi, nhưng không phải ai cũng có thể tùy tiện nhặt lấy.

Thấy Triệu Nam Thiên lắc đầu, tức giận trong lòng cô mới dần dần tiêu tán, “Không cho đi!”

Mạnh Nhã lạnh giọng hỏi, “Cô Tô, cô đã không muốn anh ấy ở lại đây, lại cũng không cho tôi giữ lại, có phải cô hơi bá đạo quá rồi không?”

Tô Mục Tuyết cũng không quan tâm tới cô ta mà trực tiếp nhìn về phía Triệu Nam Thiên, nói, “Mặc kệ cô ấy đồng ý cho anh bao nhiêu tiền, tôi cũng có thể ra giá gấp đôi cô ấy. Vẫn là câu nói kia, không cho đi!”

Mạnh Nhã nửa bước cũng không lùi, “Tôi lại thêm gấp đôi!”

Đám người đồng loạt hộc máu, đuỵt mịa!

Triệu Nam Thiên cũng bị hành động của Tô Mục Tuyết làm cho ngơ ngác, “Được rồi, tôi không đi đâu cả, tôi ở lại phòng bảo vệ, hai người đừng cãi cọ nữa.”

Mạnh Nhã cũng không tiếp tục đôi co với Tô Mục Tuyết, “Triệu Nam Thiên, bưng nước lên cho tôi!”

Tô Mục Tuyết lại mở miệng, “Không được, anh ấy phải lái xe giúp tôi!”

Mạnh Nhã quát lớn, “Tô Mục Tuyết, cô cứ nhất định muốn đối nghịch với tôi?”

Cũng không phải cô ta không còn cách nào khác, sở dĩ cô ta ẩn nhẫn không phát tác là vì không muốn khiến người chế giễu.

Tô Mục Tuyết vốn không đáp lại cô ta mà ưu nhã xoay người, lộ ra đường cong hoàn mỹ không chút tỳ vết, “Đi theo tôi hay là đi theo cô ấy? Chính anh chọn đi!”

Triệu Nam Thiên muốn hộc máu.

Cô bị điên sao!

Hai lựa chọn này tôi biết chọn thế nào?

Rơi vào đường cùng, anh không thể làm gì khác hơn là giải thích với Mạnh Nhã một phen, sau đó mới ngồi vào vị trí lái.

“Tô Mục Tuyết, rốt cục cô muốn làm trò gì nữa?”

Triệu Nam Thiên có chút bất đắc dĩ. Người đuổi mình đi là cô, người đắc tội Mạnh Nhã để giữ lại mình cũng là cô, có phải người phụ nữ này có vấn đề không?

Thấy Tô Mục Tuyết im lặng không nói, anhh không thể làm gì khác hơn là lái Ferrari ra khỏi khu dân cư.

Triệu Nam Thiên cất lời ngắt mạch suy nghĩ của cô, “Đi đâu?”

“Trang viên Vân Đình!”

Tô Mục Tuyết báo ra một địa chỉ, sau đó quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ xe.

Hôm nay cô sẽ đính hôn với cậu cả nhà họ Ngụy ở nơi này. Về phần vì sao cô lại thần xui quỷ khiến dẫn cả Triệu Nam Thiên theo bên người, chính cô cũng không biết đáp án là thế nào.

Hiện tại cô đã có chút hối hận, nhưng vì không muốn để Triệu Nam Thiên xem thường, cô chỉ đành đâm lao phải theo lao.

Về phần một hồi nữa sẽ có chuyện gì xảy ra, trong lòng chính cô cũng hơi sợ hãi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.