Chương 516
Triệu Nam Thiên quay đầu, liền nghe “ầm” một tiếng!
Cánh cửa phía trước đã đóng lại, anh mà còn đi thêm một bước thì máu mũi sẽ chảy dài mất.
Triệu Nam Thiên mở miệng, nhưng cuối cùng vẫn không lên tiếng, nếu đã quyết định phân rõ ranh giới, còn giải thích nhiều như vậy làm gì?
Kết quả anh vừa đi được nửa bước thì nhận được một tin nhắn.
Là Mạnh Nhã gửi: “Xin lỗi anh, tâm trạng tôi không được tốt, đổi hôm nào đó cảm ơn anh.”
“Là vì tên Tôn Mập sao?”
“Không phải, bạn tốt đến.”
Triệu Nam Thiên sửng sốt, cô trả lời một vấn đề riêng tư như vậy, là muốn bày tỏ mối quan hệ của hai người vẫn có thể như trước sao?
Lúc này anh không dám trả lời tiếp, chớp mắt thấy tòa nhà số năm ngay gần trước mặt, anh gửi một biểu tượng mỉm cười rồi xóa tất cả lịch sử trò chuyện.
Cho đến khi vào đến cửa, anh vẫn còn tự hỏi, anh và Mạnh Nhã cũng không có gì, làm như vậy là vì chột dạ sao?
Còn chưa có kết quả, điện thoại đã đổ chuông, Triệu Nam Thiên nhìn một lát, là Đại Hùng.
“Nghe nói nhà họ Hạ lại động tay động chân, thế nào rồi, không sao chứ?”
“Không sao, có chuyện bây giờ tôi không thể nói chuyện với anh ngay được
Phía Đại Hùng có âm thanh ồn ào, có thể nghe được là tiếng của máy móc.
Loại âm thanh này anh không thể quen thuộc hơn nữa, không phải là động cơ của xe, mà là động cơ của máy bay.
Đại Hùng mắng: “Con mẹ nó, tôi vừa xuống máy bay thì nghe được chuyện này, ý anh thế nào, có muốn lấy lại sân bay không?”
“Bỏ đi, tôi cũng không làm sao, hơn nữa, chú Tề cũng rút rồi, cậu cũng đừng gây thêm phiền phức nữa.”
Đại Hùng không cam tâm nói: “Sao vậy được? Tuy ông cụ nhà tôi đã rút, nhưng chỉ là đối phó với loại độc ác như Hạ Đông Trung mà thôi, tôi có gì mà phải để tâm.”
Triệu Nam Thiên không nhắc đến chuyện này nữa: “Bỏ đi, buổi sáng tôi còn làm phiền đến chú Tề một chút, cậu đừng gây rắc rối! Hơn nữa khó khăn lắm mới trở về được một chuyến, lo mà ở cạnh ông cụ đi.”
“Còn nói nữa, nhận được tin nhắn của anh, ông cụ còn đang mài sẵn đao gươm, đang định gọi điện thoại thì chị dâu lại tốt rồi, một mình dẹp hết được chuyện này! Tôi nghe nói điện thoại gọi đến là từ viện kiểm sát tỉnh, chị dâu tuy ngoài mặt lạnh nhạt nhưng trong lòng lại rất ấm áp, luôn quan tâm anh!”
Đại Hùng cũng không nói thêm nữa, anh ta biết tính cách của Triệu Nam Thiên, chuyện này không liên quan đến việc độ lượng, nếu thật sự thù hận đến bước không thể giải quyết được, Triệu Nam Thiên sẽ tự mình giải quyết, không hề mượn tay người khác.
“Phải phải, hôm nào tôi đến đó, chơi cờ cùng ông cụ.”
Triệu Nam Thiên cũng chỉ có thể cười khổ, buổi sáng trước khi bị cảnh sát bắt, anh gửi một tin nhắn cho bố của Đại Hùng.
Tuy rằng không nói gì, nhưng anh tin, với sự nhạy bén của ông cụ, có lẽ sẽ biết phải giải quyết thế nào.
Đây cũng là biện pháp dự phòng của anh. Nếu thật sự Cửu Vinh không chắc chắn được về rắc rối này, anh chỉ đành mời ông cụ ra mặt.
Anh và Đại Hùng là một bọn, sống chết cùng nhau, hai người cùng đi lính cũng cùng xuất ngũ, nếu thật sự bị giáng họa, cũng không chịu chết để nhận tội.