Chương 118
Theo bản năng, anh còn nhìn bức ảnh đó thêm vài lần nữa rồi đến lúc này mới tắt thoát bức ảnh đó ra và trả lời: “Máy giặt của cô bị hỏng sao? “
Mạnh Nhã ở đầu dây bên kia thì đang cười đến ngắt ngảo, Triệu Nam Thiên này chẳng lẽ là trai thẳng hay sao? Nếu là một người đàn ông khác, khi nghe thấy những lời này, bọn họ chắc chắn sẽ thấy vô cùng đau lòng mà an ủi các thứ.
Cho dù không biết cách thì bọn họ cũng sẽ hỏi một câu vì sao lại dùng tay để giặt quần áo như vậy? Hoặc là tôi sẽ mời cô ăn tối?
Anh thì hay rồi, vậy mà lại đi hỏi một câu máy giặt bị hỏng sao?
Mạnh Nhã thật là không biết nên nói sao. Mấy câu mà cô ta đã chuẩn bị trước cũng coi như là vô ích hết, cho nên cô ta đành phải hỏi: “Anh không cảm thấy đau lòng sao?”
Triệu Nam Thiên thành thật trả lời, “Đau lòng chứ.”
Khi tưởng tượng đến thái độ ngây thơ của Triệu Nam Thiên, Mạnh Nhã chợt nảy ra ý muốn trêu đùa. Cô ta nhếch mép và gửi một tin nhắn có chút mờ ám: Vì phải giặt quần áo bằng tay này, cho nên phía dưới của tôi bị ướt hết rồi.”
Phải đợi tầm một phút sau, cô ta mới nhận được hồi đáp: “Cẩn thận đừng để bị cảm lạnh!”
Đầu tiên Mạnh Nhã thấy sửng sốt, sau đó cô ta bật cười thành tiếng, Triệu Nam Thiên này cũng thành thật quá rồi. Không phải như vậy lại thành thú vị hay sao?
Nếu như là một người đàn ông bình thường, thì trong mười người cũng có đến tám chín người sẽ nói: ‘Tôi không tin, cô để tôi thử nhìn xem.’ Anh thì hay rồi, lại còn bảo cô ta đừng để bị cảm lạnh.
‘Ha ha, sao trước kia mình không phát hiện ra, tên này lại thú vị như vậy.’ Trong lòng có chút rung động, Mạnh Nhã vẫn muốn trêu đùa cho nên cô ta lại tiếp tục gửi một tin nhắn đùa cợt.
Triệu Nam Thiên đã vất vả cả một ngày, cho nên anh đang thấy rất mệt mỏi. Hơn nữa anh còn cảm thấy bản thân mình như đang bị sốt nhẹ, vì vậy anh muốn đi ngủ. Nhưng đúng lúc này, màn hình điện thoại lại sáng lên.
Theo bản năng, anh đang định nhắn một tin chúc ngủ ngon. Nhưng kết quả là anh lại nhìn thấy câu nói trên màn hình kia, cơn buồn ngủ lập tức tiêu tán không thấy bóng dáng đâu.
“Anh có muốn xem một chút không?”
Nhiệt độ còn lại của cơn sốt này như đang bốc lên trong bụng, ngay cả hô hấp của Triệu Nam Thiên cũng đang trở nên dồn dập hơn. Cũng không biết anh đang liên tưởng đến cái gì mà hai gò má của anh chợt nóng lên, cơ thể anh cũng không ngừng vặn vẹo.
Mượn rượu, anh run rẩy trả lời: “Tôi có thể xem được không? “
Ngay sau đó, điện thoại di động lại rung lên. Triệu Nam Thiên hít một hơi thật sâu rồi mới cẩn thận mở bức ảnh ra xem.
Một bàn chân trắng nõn lập tức hiện lên trước mắt. Khác với Tô Mục Tuyết, lòng bàn chân của cô ta có vẻ nở nang hơn một chút, nhưng việc này cũng không ảnh hưởng đến vẻ đẹp mà lại thêm vài phần gợi cảm. Móc chân của ngón cái nhỏ nhắn còn được sơn một màu xanh lam.
Mặc dù anh biết rõ mình đang bị đùa giỡn nhưng anh cũng không đành lòng rời ánh mắt sang chỗ khác.
Lưng của cô ta cũng đã ướt đẫm, mấy giọt nước trong suốt dưới ánh đèn tản mát tạo ra màu sắc thật mê ly.
Hai tin nhắn cuối cùng cũng liên tục được gửi đến.
“Không trêu chọc anh nữa. Tôi buồn ngủ rồi, tôi đi ngủ đây.”
“Giấu mấy bức ảnh này cho kỹ, đừng để người đẹp Tô nhà anh phát hiện ra. Đến lúc đó tôi không phụ trách việc đi dập lửa đâu đấy.”
Đây đúng là một đêm không được bình yên. Trong lúc ngủ, Triệu Nam Thiên vẫn còn trằn trọc nghiêng người. Trong đầu anh còn hiện lên một gương mặt, nhưng anh lại nhìn không ra là ai, chỉ thấy người này vô cùng xinh đẹp.