Vợ Tổng Tài, Em Ngoan Cho Anh!

Chương 1134




Chương 1134

Cũng không biết Đường Bảo Khiết dùng biện pháp gì, dù sao cũng không có ai tiếp tục phản đối Bạch Thảo Phương tham gia hành động lần này.

Đợi anh ngồi xuống, Huống Tuyết Linh đã bắt đầu chỉnh sửa lại phương án hành động.

Trên màn hình xuất hiện một phần bản vẽ mặt phẳng của sân bay Đông Châu, hơn nữa xuất hiện mấy phương án di chuyển lộ trình để lựa chọn.

Nội dung phương án rất đơn giản, Bạch Thảo Phương dùng thân phận của Mộ Vân để xuất hiện trên sân bay, dụ tổ chức thành viên xuất hiện.

Sau đó cảnh sát Đông Châu và Lôi Đình đại đội sẽ bảo đảm sự an toàn của quần chúng dưới tình huống tiến hành bắt giữ.

Triệu Nam Thiên nghe rất kiên nhãn.

Ba phương án được chọn đều rất hoàn hảo, phân tích cũng rất chính xác và trật tự rõ ràng, nói có sách mách có chứng.

Tuy anh không thích Huống Tuyết Linh này, nhưng cũng không thể không thừa nhận người phụ nữ này có tư cách để kiêu ngạo.

Cuối cùng, phương án thứ hai trở thành phương án lựa chọn đầu tiên.

Anh dùng thân phận bạn trai của Mộ Vân để tạm thời tham dự phương án này!

Mười giờ đêm, cả Cửu Vinh đều đang vô cùng bận rộn, tất cả mọi người đều đang chuẩn bị cho hành động ngày mai.

Triệu Nam Thiên đứng ngoài hành lang, anh vừa gọi điện thoại cho Tô Mục Tuyết, nghĩ cớ từ sớm nên nói đêm nay không thể quay về, ngày mai cũng hơi bận, bảo cô đừng lo lắng.

Sau khi cúp điện thoại, anh liên tục hút hai điếu thuốc.

Từ sau khi xuất ngũ, đã lâu không còn được cảm nhận loại cảm giác này.

Thấp thỏm, chờ mong, còn có chút hưng phấn khi gặp đối thủ.

Còn lo lắng ư, tất nhiên có rồi.

Chắng qua bên canh chỉ cần có thể hoàn toàn khống chế được tổ chức thành viên, vậy bên phía Tiểu Ngũ sẽ hành động mà không có bất cứ vấn đề gì.

Đăng sau có tiếng bước chân đến gần Triệu Nam Thiên không quay đầu cũng biết người đó là ai.

Bạch Thảo Phương sửa sang lại mái tóc, bước nhỏ lên phía trước: “Cảm ơn anh hôm nay đã ủng hộ tôi.”

Triệu Nam Thiên không quay đầu lại, ánh mắt nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, nói: “Không phải tôi ủng hộ cô, chỉ là ngoài cô ra, không còn người nào có thể thích hợp hơn.”

Bạch Thảo Phương kinh ngạc, cũng có chút tức giận hỏi lại: “Anh không coi trọng tôi đến vậy à?”

Triệu Nam Thiên lại rơi vào trong trầm tư, hút một hơi thuốc rồi mới lạnh nhạt nói: “Tôi từng đánh nhau với Phyllis một lần rồi.”

Vừa dứt câu, Lục Thanh Nhàn cũng từ phòng họp ra.

Triệu Nam Thiên hơi dừng lại, sau đó tiếp tục nói: “Lúc ấy chúng tôi nhận lệnh đến biên giới của một nước, cứu viện một tổ chức chữa bệnh quốc tế.”

“Cả hai trăm người trong làng đều như bốc hơi khỏi nhân gian trong một đêm, cụ già, phụ nữ, trẻ con, không có bất kỳ ai may mắn tránh được!”

“Vách nát tường xiêu, máu tươi đầm đìa, đó là hình ảnh mà cả đời này tôi không muốn nhớ lại.”

Bạch Thảo Phương sợ tới mức che miệng lại, không thể hiểu được hỏi: “Vì sao bọn họ lại muốn giết người?”

Triệu Nam Thiên cười lạnh: “Vì ích lợi, lúc ấy có chứng cứ cho thấy Phyllis thao túng một tập đoàn đa quốc gia, chỉ để lấy nội tạng người bán trong chợ đen.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.