Vợ Tôi Là Võ Sĩ Quyền Anh

Chương 9: Định Kiến




Lạc Phương Nghi không ngờ ba mình lại chẳng chút kiêng nể gì, định lên tiếng phản bác nhưng bị người bên cạnh ngăn lại.

“Ba mẹ con cũng giục cưới. Nhưng phải xin lỗi ba mẹ trước, dạo này công việc của con còn bận rộn tạm thời chưa thể sắp xếp thời gian được.”

Lê Diêu không hài lòng, vội vàng nhảy dựng lên: “Sao thế được? Ít nhất cũng phải bỏ ra được vài ngày làm lễ cưới chứ? Chưa nói đến tiền sính lễ…”

Lạc Hành ngồi bên cạnh vội kéo tay nhắc nhở bà.

Lê Diêu kịp thời ngưng lại, chột dạ đổi sang cách nói khác: “Ý mẹ là, dù sao mẹ cũng nuôi con gái từ nhỏ đến lớn. Mẹ không thể trơ mắt nhìn con mình thiệt thòi được. Con hiểu ý mẹ mà đúng không?”

Lương Bình quả nhiên không khiến bà thất vọng, gật đầu hùa theo: “Mẹ yên tâm! Tuy chưa thể làm lễ cưới ngay được nhưng con nhất định không để vợ mình chịu thiệt. Con có một vài bất động sản ở trung tâm, định vài ngày nữa sẽ tặng cho cô ấy. Con tính để em ấy bất ngờ, nhưng sẵn mẹ nhắc ở đây nên con cũng nói luôn.”

Lạc Hành kinh ngạc, tay cầm tách trà cũng run lên: “Con nói thật chứ?”

Lương Bình gật đầu khẳng định lần nữa: “Con đã soạn sẵn hợp đồng, chỉ chờ ký tên nữa thôi.”

Ba mẹ Lạc Phương Nghi hai mắt sáng rực nhìn nhau, cười không khép được mồm.

Lê Diêu giả vờ thở dài: “Con cũng đừng trách ba mẹ. Ba mẹ chỉ muốn thêm phần đảm bảo cho con gái mình. Con gái gả đi là con nhà người ta, sau này làm trâu làm ngựa cho nhà con…”

Nghe tới đây, hai tay đặt dưới gầm bàn của Lạc Phương Nghi siết chặt, Lương Bình thấy vậy trấn an cô bằng ánh mắt.

Anh quay sang nhìn hai người lớn, ngoài cười nhưng trong không cười: “Mẹ nói vậy là không đúng rồi. Sao lại làm trâu làm ngựa chứ? Đến người giúp việc nhà con còn không được đãi ngộ như mẹ nói. Vợ con thì càng không. Với lại nhà con không có truyền thống làm nông, đâu cần trâu ngựa như cần mẹ ngày xưa… Ấy chết, con lỡ lời! Con xin lỗi mẹ.”

Lạc Phương Nghi ở bên cạnh cúi gằm mặt cố nhịn cười.

“Cậu! Cậu…” Lê Diêu bị anh chọc tức muốn lên tăng xông.

Lạc Hành sợ vợ mình lỡ lời liền hốt hoảng ngăn lại.

Ông không quên chuyện bất động sản phía trước: “Khi nào giấy tờ xong xuôi con cứ gửi đến đây, ba sẽ xem rồi tranh thủ ký cho con.”

Lương Bình ngỡ ngàng quay sang nhìn Lạc Phương Nghi rồi bật cười: “Ba hiểu lầm ý con rồi. Không phải ba mẹ sợ vợ con thiệt thòi sao? Con sẽ chuyển bất động sản trực tiếp sang tên vợ mình. Ba mẹ không cần phải bận tâm về vấn đề này đâu.”

Một khi đụng chạm tới lợi ích, hai vợ chồng Lê Diêu không còn giữ thái độ đúng mực như trước nữa.

Lạc Hành buột miệng thốt lên: “Sao thứ đàn bà như nó lại được đứng tên. Chuyện này để đàn ông chúng ta giải quyết được rồi.”

Lương Bình lần đầu tiên đối mặt với một gia đình cực phẩm như vậy nên cũng nhất thời cạn lời.

Nể tình đối phương là người sinh ra vợ hờ của mình, anh kiên nhẫn tiếp lời: “Xin lỗi ba mẹ! Nhưng thành thật mà nói, cô ấy là vợ con nên con đưa tài sản của mình cho cô ấy là lẽ dĩ nhiên. Còn hai người ngoài là ba mẹ của Lạc Phương Nghi ra thì chẳng có nửa xu quan hệ nào với con hết.”

Hai người lớn nghe anh nói vậy, cơn tức nghẹn mãi trong lồng ngực lên không được xuống cũng chẳng xong.

Sau khi Lạc Phương Nghi lấy đồ trở ra, Lương Bình lái xe đưa cô về nhà.

Thấy anh không có ý định đi vào, Lạc Phương Nghi khó hiểu: “Anh không về luôn sao?”

Lương Bình gác tay lên cửa sổ xe ngả ngớn nói: “Không ngờ vợ tôi lại dính người vậy đấy! Sao nào? Không nỡ rời xa tôi dù chỉ một phút?”

Lạc Phương Nghi nể tình hôm nay đối phương đã ra mặt giúp mình nên không tính toán: “Hôm nay cảm ơn anh. Lái xe cẩn thận.”

“Tôi biết rồi. Cô vào nhà đi.”

Dường như có việc gấp nên vừa dứt lời, anh vội vàng lái xe rời đi.

Xe của Lương Bình dừng lại ở một bến tàu đã lâu không hoạt động.

Sau khi bước xuống xe, khí chất trên người anh hoàn toàn thay đổi, áo vest đã bị cởi bỏ, tay áo được xắn lên, sơ mi mở hai cúc.

Trên đường đi tới nhà kho, người gặp anh đều cúi đầu kính cẩn gọi một tiếng “Bình ca.”

Lương Bình lạnh lùng đi qua bọn họ.

Một tên người đầy hình xăm thấy anh tới, hớn hở bước lại gần: “Bình ca! Lần này đại ca giao cho anh huấn luyện đám nhóc mới tới. Hàng của chúng ta sau này có tuồn ra được hay không còn phải trông cậy vào anh lần này.”

Lương Bình đã quá quen thuộc với những nhiệm vụ kiểu này, nên lập tức nhận lời: “Được. Tụi nhóc từ đâu tới?”

Lý Cung bật cười vỗ vai anh: “Đại ca cứ nói đùa! Đương nhiên là bắt hoặc lừa về đây rồi. Mấy đứa này có tiềm năng lắm đấy. Nhìn non nớt vô tội như vậy, bọn cớm lần này có cái mũi thính cỡ nào cũng không đánh hơi được.”

Lương Bình không kiệm lời tán thưởng dành cho đối phương: “Khá lắm!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.