Vợ Tôi Là Thư Ký

Chương 22: Chữa trị




Hắn cũng biị chém không ít lần và tất nhiên hắn cũng sẽ rất rõ vết thương sẽ đau đến chừng nào. Thế mà nó còn vết chém dài ở lưng như thrré hắn thực sự khá là lo cho vết thương của nó. Sâu như thế liệu có để lại vết sẹo nào không, liệu mất bao nhiêu thời gian thì vết thương đó mới có thể lành? Nó chạy vào phòng lấy ra một số dụng y tế và mấy thứ dung dịch gì đó mà hắn chưa bao giờ thấy cả. Hắn hỏi:

_ Tại sao lại không đưa 2 người đó vô bệnh viện. Vào đó không phải tốt hơn sao?

Nó đáp:

_ Vào đấy phải làm các thủ tục rất lằng nhằng, vs lại để lũ xớm phát hiện ra thì không hay. Nhất định chúng đã đánh hơi ra vụ ẩu đả này ! May là chúng ta dã thu dọn sạch sẽ những gì “ Không nên hiện diện “!

Linh đứng đó ngạc nhiên vô cùng. Chưa bao giờ Băn lại nói vs người khác nhiều như thế, nhất là những chuyện trong bang của mình. ( người khác ở đây là ai vây chị ) :))) Xem ra Băng đã thay đổi phần nào rùi thì phải. Sau khi sát khuẩn cho Nam xong, nó lấy lọ dung dịch màu tím rồi bôi lên vết thương của Nam. Đây là thuốc giảm đau hiệu quả nhất mà nó từng chế tạo ra, có lẽ đây là thần dược mỗi khi gặp phải những cơn đâu đớn. Tiếp theo nó dùng một dung dịch màu vàng chanh bôi lên vết thương. Đây là thuốc cầm máu, rất mau “ Máu sẽ không còn chảy nữa đâu “. Cuối cùng nó lấy một thứ bột màu cafe rồi băng bó vết thương của anh lại rồi nó:

_ Anh chú ý nghỉ ngơi thì hai ngày nữa sẽ lành lại thôi ! Yên tâm không để lại sẹo đâu!

Sau đó là Nga, Nga cũng được nó chữa trị y như vậy nhưng chỉ khác là bột thuóc của cô là màu xanh lá mà thôi. Nó cũng chữa trị cho tất cả các anh em bị thương trong cuộc ẩu đả vừa rồi. Bây giờ hắn mới tỏ: Tại sao mà ngươì của Death lại một mực trung thành tới vậy. Vì họ có một thủ lĩnh tuyệt vời, luôn biết quan tâm tới mọi người xung quanh. Sau 6 tiếng chữa trị thì người cuối cùng cũng đã được nó bôi thuốc rồi băng bó cho một cách vô cùng tỷ mỉ và cẩn thận. Nó nói:

_ Hãy đền bù thỏa đáng, lo hậu sự, tương lai cho họ và con cái họ! Mất đi người thân là một nỗi đau rất lớn. Những người nào sông cô đơn một mình thì đưa đi an táng cẩn thận, mỗi khi đến ngày này hàng tháng phải cho người ra nhổ cỏ và thắp hương cho họ tử tế,họ đã vì bang chúng ta mà hi sinh mạng sống! Còn những người nào đang bị thương thì tùy vào mức độ mà bồi thường và thưởng cộng với thăng cấp một cách hợp lý, đưa họ vào chữa trị tại mấy bệnh viện tư nhân mà chúng ta mở và có cổ phần, nhớ là xuất chăm sóc đặc biệt đó!

Mấy từ cuối nó nói không ra hơi, vữa nói xong khỏi miệng thì nó ngất đi. Hắn vội đỡ nó, cởi chiếc áo khoác da đen của nó ra và vạch chiếc áo phông đen bên trong lên. ( Xin lỗi chị Băng vì hành động lỗ mãng này. Tại lúc đó... ) Vết chém của nó khá là nghiêm trọng rôi, thế mà nó còn cố gắng chữa trị cho mọi người nữa chứ. Thân mình lại không chịu lo lại đi lo cho người khác, tại sao nó lại cứ phải hành hạ bản thân mình đến vậy kia chứ. Hắn thấy nó thật là khờ hết chỗ nói. Vết thương của nó đã bị nhiễm trùng nặng, cộng thêm mất máu khá nhiều vì thế nên nó mới ngất đi. Lúc vào phòng lấy thuốc nó chỉ thay áo khoác bên ngoài làm cho mọi người cứ nghĩ là nó đã tự chữa cho mình rồi. Từ đêm tới tận bây giờ lại cúi, đứng lên, ngồi xuống quá nhiều lần khiến cho vết thương lại dính chặt vào với áo phông bên ngoài, máu chỗ thì đã khô, chỗ thì vãn chưa khô. Máu khô dính vào với áo khiến cho chiếc áo dính chặt vào với viết thương của nó. Lúc hắn cố gắng dứt mấy mảnh áo đó ra, nó chỉ nhăn mặt lại, chứ không hề kêu bất cứ một lần nào, thật là dũng cảm. ( Ngất rồi sao kêu đây a ) Lúc hắn chữa xong cho nó cũng đã là 4 h sáng rồi. Cả nhóm quyết định hôm đó nghỉ học để lo cho nó. ( Mấy anh chị này giỏi rồi, chả cần đi học cũng chả sao!!! )


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.