Tịch Nguyên không thể chịu được cách nói úp mở của Ngụy Thanh Trạch. Cô đứng dậy, chạy ra sau vườn, nhấn vào nút gọi trên màn hình.
'' Là ai làm? '' Tịch Nguyên chanh chóng vào thẳng vấn đề.
Đầu bên kia truyền đến âm thanh cực kì bình tĩnh của Ngụy Thanh Trạch:
'' Bảo bối, không phải đã nói rồi sao? ''
Tịch Nguyên tức đến sôi máu rồi nhưng cái tên kia lại cứ úp mở không chịu nói. Cô hít sâu một hơi hỏi lại một lần nữa:
'' Tôi ở một nơi lão nhị ở một ngã thì tôi giết làm sao được? ''
'' Người của chính phủ nhưng là vì chuyện của bên Thanh bang mà đến. ''
Ngụy Thanh Trạch không thấy Tịch Nguyên trả lời thì liền nói tiếp:
'' Là do em nhúng tay vào chuyện của Hạ gia. Tôi đã cảnh cáo rồi sao em lại không nghe lời chứ? ''
Nghe đến đây, Tịch Nguyên nghĩ ngay đến gã cụt tai mà cô thẩm tra giúp Hạ Phong. Chuyện đó đã lâu như vậy rồi, cô cũng không ngờ Thanh bang lại quen với người bên chính phủ.
Hồn Tịch Nguyên như bay xa ngàn dặm, điện thoại trong tay cũng không cầm nổi nữa mà rơi xuống đất suýt chút nữa thì ngã rồi.
Là cô, chính tay cô đã gián tiếp hại chết anh của mình.
Giá như cô không lo chuyện bao đồng. Nếu như cô không giao cho Ngụy Thanh Trạch giải quyết mà tự mình sắp xếp ổn thỏa thì đã không sao rồi.
Tịch Nguyên lại càng không hiểu tại sao những rắc rối đập vào người mình đều có liên quan đến Hạ gia.
Người Tịch Nguyên như đang ở trên mây thế nên Hạ Phong từ sau đi đến, cô cũng không hay biết. Thấy cô đứng thất thần ở đó, Hạ Phong nhanh chóng đi đến gõ nhẹ vào vai cô.
Tịch Nguyên giật bắn mình, theo phản xạ tự nhiên cô bắt lấy cánh tay Hạ Phong bẻ ngược ra sau với tốc độ cực nhanh.
Hạ Phong đau đến nhíu cả chân mày: '' Ăn cơm thôi! ''
Nghe được âm thanh quen thuộc Tich Nguyên mới từ từ thả cánh tay của anh ra. Cô nhanh chóng nhặt điện thoại dưới đất:
'' Vẫn còn ở đó chứ? ''
Lúc này thanh âm của Ngụy Thanh Trạch có chút bất thường: '' Ngay lập tức về đây. Ra sân bay đi sẽ có người đón. ''
Tịch Nguyên trực tiếp dập máy, cô quay sang nhìn Hạ Phong bằng ánh mắt phức tạp:
'' Xin lỗi. Tôi có chút việc phải trở lại Mỹ ngay bây giờ. ''
Nói xong cô lướt qua người anh nhưng cổ tay đã bị anh nắm lại.
'' Em sẽ quay trở về đúng không? ''
Tịch Nguyên nhìn xuống cánh tay đang bị anh nắm lấy rồi lại nhìn lên khuôn mặt của người đàn ông đối diện nói:
'' Tôi không biết. Đây vốn dĩ không phải nơi tôi thuộc về.
Ánh mắt Hạ Phong nhìn cô dần tối lại:
'' Còn những thứ em giành được thì sao? Kể cả tôi. ''
Tịch Nguyên gỡ tay anh ra: '' Tôi thật sự rất vội. Chuyện của tương lai thì hãy để thời gian quyết định đi. Xin phép. ''
Nghe những lời vô tình này của Tịch Nguyên, Hạ Phong không nhịn được nữa. Anh kéo cô áp vào tường bám đầy rêu ở phía sau.
Hạ Phong dùng ngón tay miết lấy cằm cô chặn lại những gì cô đang nói, ngay sau đó... anh cúi người hôn lên môi cô.
Tịch Nguyên cũng vì thế mà im bặt.
Ba giây sau, Tịch Nguyên mới hoàn hồn định thoát ra nhưng lại bị Hạ Phong dùng lực giữ lấy gáy cô hôn sâu hơn...
Cả khu vườn yên tĩnh đến nỗi có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi lúc này lại toàn tiếng thở dốc, tiếng quần áo ma sát vào nhau và cả tiếng môi lưỡi giao triền, không khí dần dần cũng nóng lên...
Anh thật sự rất muốn đem người con gái trước mắt nhập vào cốt tủy, anh không muốn cô rời khỏi đây một chút nào hết nhưng lại không có cách nào để níu chân cô lại.
Thứ cô yêu thích nhất là tự do nên anh không thể nào nhốt cô ở cạnh mình được. Chỉ có được thể xác còn trái tim và tâm hồn của cô mãi mãi anh cũng sẽ không có được vậy thì còn ý nghĩa gì nữa. Nó giống như cái cách anh lấy mất đi thứ mà cô yêu nhất
Không biết qua bao lâu, nụ hôn này cuối cùng cũng kết thúc, Hạ Phong từ từ tách khỏi môi cô, bàn tay to lớn vẫn để phía sau gáy, anh vùi đầu vài hõm vai cô, giọng nói khàn khàn vang lên:
'' Hứa với tôi đi được không? Em vẫn sẽ quay về đây với tôi. Nếu em thật sự không trở lại,tôi biết phải làm sao đây? ''
Những lời cô vừa nghe được lại chính là từ miệng của Hạ Phong, một tổng tài cao cao tại thượng lại nói anh cần cô. Đầu Tịch Nguyên bây giờ giống như một mớ hỗn loạn, cô không biết phải làm sao cả.
Thấy Tịch Nguyên vẫn im lặng, bàn tay của Hạ Phong lại càng siết chặt hơn như sợ rằng anh chỉ cần nới lỏng ra một chút có thể sẽ không bao giờ được gặp cô nữa.
Tịch Nguyên nhắm chặt mắt, nhỏ giọng:
'' 1 tuần, cho tôi 1 tuần. ''
'' Không. 3 ngày. ''
'' 5 ngày. ''
'' Không được, 3 ngày. ''
Chỉ có 3 ngày thì không giải quyết hết được, Tịch Nguyên cố đẩy anh ra nhưng người Hạ Phong cứ như bị dán keo 502 vào vậy, gỡ cỡ nào cũng không thể tách ra. Tịch Nguyên thở dài tiếp tục thương lượng:
'' Vậy thì 3 ngày sau tôi sẽ trở lại. ''
'' Không chỉ 2 ngày thôi. ''
Đầu Tịch Nguyên đầy vạch đen: '' Này,anh đừng có nuốt lời chứ. Tôi sẽ trở mặt đấy nhé. ''