Tịch Nguyên nghe Hạ Phong nói cũng có lí vì vậy cô ngủ một lèo từ trưa đến tận xế chiều. Cô vội vã chạy thật nhanh xuống lầu liền thấy một cảnh tượng khiến cô rất bất ngờ. Hạ Phong đã chuẩn bị tất cả cô.
Phía đối diện Hạ Phong là chuyên viên trang điểm đang xem lại dụng cụ. Người hầu xếp thành hai hàng, hàng bên phải cầm bao nhiêu là quần áo còn hàng bên trái thì là trang sức. Vẫn chưa dừng ở đó, trên bàn còn có hơn hai mươi đôi giày cao gót. Quà tặng cho Tịch lão gia tử cũng được anh chuẩn bị rất kĩ càng là một cái bình cổ.
Bên cạnh là Hướng Viễn trong tay đang cầm một chồng văn kiện, lưng áo cũng ướt đẫm.
Tịch Nguyên đen cả mặt, ngờ nghệch đứng đực ra đó. Hạ Phong vẫn nhìn vào bàn hình máy tính, ngón tay còn lách cách trên bàn phím, vô cảm nói:
'' Còn nhìn nữa là sẽ muộn đó! ''
Tịch Nguyên hoàn hồn, chạy đến vẫn không quên lầm bầm:
'' Sao anh không mang cả cửa hàng quần áo về nhà luôn chứ? ''
Lúc này, Hạ Phong mới ngẩn mặt khỏi máy tính, tay chống cằm, nhìn cô bằng ánh mắt yêu chiều:
'' Em muốn cửa hàng nào? Bây giờ sẽ mang cho em! ''
Tất cả mọi người đều ngạc nhiên với thái độ của Hạ Phong. Trước giờ, đại thiếu gia nhà họ chưa từng nói chuyện với ai bằng vẻ mặt cưng chiều như vậy, cũng chưa bao giờ đối xử với ai ân cần và dịu dàng như thế. Ngay cả lão quản gia thân cận nhất cũng nhìn cô bằng vẻ mặt phức tạp.
Trên gương mặt của người quản gia thoáng hiện sự vui mừng đan xen một chút bất an cùng phức tạp nhìn về phía Tịch Nguyên.
'' Tôi chỉ đùa thôi! Anh nghĩ nhìu thế làm gì? ''
Suy nghĩ của người giàu cô nói không lại.
Tịch Nguyên ngoan ngoãn ngồi xuống để thợ trang điểm cho mình. Gương mặt của cô hoàn hảo đến nỗi người tran điểm cũng phải thán phục.
'' Oa! Tiểu thư, da của cô đẹp thật đấy! Trang điểm nhẹ nhàng sẽ xinh hơn! ''
Tịch Nguyên mỉm cười rồi ngật đầu coi như lời cảm ơn. Sau đó đi đến lựa quần áo.
Tất cả quần áo đều rất lộng lẫy nhưng cô chỉ chọn một chiếc váy ôm màu trắng dài đến chân, sau lưng còn khoét một lỗ. Bộ váy khá đơn giản nhưng khi được cô mặc lên người thì lại vô cùng kiều diễm. Đi kèm với nó là một đôi cao gót màu metallic.
Hạ Phong chuẩn bị rất chu đáo, Tịch Nguyên vừa chuẩn bị xong thì một chiếc Buggati Chiron đã đứng ở cửa chờ cô.
Vừa thấy chiến mã, hai mắt Tịch Nguyên sáng lên nhưng sau đó lại quay sang nhìn Hạ Phong có chút lúng túng:
'' Này....hình như hơi quá rồi! Nếu tôi lái nó đến bữa tiệc, người ta sẽ nghĩ tôi được bao nuôi mất!''
Hạ Phong đưa mắt nhìn Hướng Viễn, không lâu sau một chiếc Ferrari Roma đỗ lại.
Đầu Tịch Nguyên đầy vạch đen: '' Đại ca à! Chiếc này với chiếc lúc nãy khác nhau là bao chứ? Tôi tự đi taxi cho lành. ''
Hạ Phong nhướng mày nhìn cô: '' Không nghe đại ca thì không đi đâu cả! ''
Đúng là cô không nói lại anh, không nói chuyện thì thôi mỗi lần mở miệng lại y như rằng muốn chọc người ta tức chết.
Cũng phải thôi, anh bận việc không đi cùng cô được thì phải sắp xếp cho cô chu toàn để cô không phải chịu bất kì ủy khuất nào.
Đại ca đã hạ lệnh thì tất nhiên Tịch Nguyên không thể cãi. Nhìn bóng chiếc xe đi thật xa, Hạ Phong lại tiếp tục vùi đầu vào làm việc.
Khoảng nữa tiếng sau, Tịch Nguyên cũng đến bữa tiệc. Cô vừa bước vào thì làm huyên náo cả dàn khách khứa, mọi ánh mắt đều nhìn về phía cô không khỏi tò mò
[Tiểu thư nhà nào vậy? Khí chất như thế chắc không phải người thường?]
[Trước giờ, tôi chưa từng thấy tiểu thư nhà nào như vậy cả!]
[Nhìn kìa! Sang trọng thật đó!]
Gương mặt cô lộ vẻ điềm đạm, đôi mắt sáng lấp lánh như sao. Nụ cười nhẹ nhàng trên miệng cô mang lại cảm giác tươi mát như ngọn gió xuân. Đồng thời, từ người cô toát ra vẻ tự nhiên, trang nhã, khoan thai, tùy hứng, không bận tâm đến bất cứ điều gì. Khí chất khác người của cô khiến bất cứ ai khi vừa nhìn thấy cô đều dễ dàng bị thu hút.
Một ông lão râu tóc bạc phơ đi đến, tay cầm gậy baton, đôi mắt có chút ửng hồng, giọng cũng hơi nghẹn ngào:
'' Là tiểu thư nhà này! Cháu gái yêu của ta. Giờ này mới chịu đến làm ta đợi cả nữa ngày. ''
Tịch Nguyên bước đến ôm Tịch lão, sau đó hôn lên gương mặt già hồng hào của ông một cái, nói:
'' Cháu xin lỗi! Để ông đợi lâu như vậy! Ông xem cháu gái của ông phải thật xinh đẹp thì mới đến cho ông nhìn một cái chứ! ''
Tịch lão bị cô làm cho bật cười, trên mặt ông còn có mấy phần tự hào.
Tịch Tuyết thấy cảnh tượng này thì vô cùng ganh tỵ nhưng vẫn cố nở nụ cười hiền hòa. Trong đám đông, bỗng có người lớn tiếng:
[' Thì ra là một con nhỏ nhà quê giết người năm đó.'' ]
[ Là cái cô tiểu thư năm đó giết người hầu gái rồi trốn tội sao?]
[ Nhìn không ra đó! Còn nhỏ mà lòng dạ đã độc ác như vậy rồi. Bây giờ lớn lên xinh đẹp thì có ích gì chứ?]
Mặc dù, năm đó Tịch Tôn Sang đã phong tỏa mọi tin tức nhưng Tịch Tuyết muốn hủu hoại cô Tịch Nguyên nên mới tung đi khắp nơi
Tịch lão nghe được những lời kia thì ngay lập tức,ông đưa tay đến xoa đầu Tịch Nguyên. Ông hiểu nhất là đứa cháu này, dù ai có nói thế nào đi nữa ông cũng vẫn chọn tin tưởng Tịch Nguyên.
Tịch Nguyên cho ông một ánh mắt trấn án sau đó cùng ông vào trong. Tịch Nguyên vừa vào thì đụng phải Tịch lão phu nhân và Tiêu Yên.
Tịch Nguyên lễ phép chào hỏi: '' Bà nội, dì hai người vẫn khỏe chứ? ''
Tịch lão phu nhân liếc Tịch Nguyên một cái sắc lạnh: '' Mày còn biết đường mò về sao? ''
'' Mẹ đừng tức giận, hại thân thể. '' Tiêu Yên vừa đưa cho Tịch lão phu nhân một tách trà vừa nói.
' Bộp ' Tịch lão tức giận, dộng mạnh gậy baton xuống đất,nói: '' Nếu không phải tại các người thì cháu gái cả ta sao có thể khổ như vậy? ''
Nghe đến đây tất cả đều im lặng. Tịch Nguyên vuốt vuốt sóng lưng ông, hai phím môi mỏng miếm chặc.
Năm đó là bà nội của cô tác hợp cho Tiêu Yên và Tịch Tôn Sang qua lại với nhau chỉ vì khi biết mẹ cô không sinh được con trai. Nhưng bao năm rồi Tịch lão vẫn không chấp nhận dù có cháu trai đi nữa ông cũng chỉ thương Tịch Nguyên nhất.