Vợ Tôi Là Quý Nữ Cổ Đại

Chương 3: Cố gia




Edit: Ania​

Hôm nay trên bàn điểm tâm, chỉ có ba người là Cố Hàm Sương, Cố cha, và kế mẫu Đinh Nhu của cô.

Hai người vừa ăn cơm, vừa thỉnh thoảng nói chuyện với nhau vài câu, Cố Hàm Sương ở bên cạnh an tĩnh nghe.

trên bàn cơm chỉ có âm thanh nhỏ nhẹ của Đinh Nhu.

Bà ta là một người phụ nữ tương đối xinh đẹp, trong nét điềm đạm đáng yêu lộ ra vài phần mềm mại, nói chuyện cũng là nhẹ giọng dịu dàng, dáng vẻ như vô hại.

Cố Hàm Sương thấy có vài phần phong thái của Nhạc di nương ở kiếp trước.

truyện được edit tại cungquanghang.com

Mặc cho ai cũng sẽ không nhìn ra bà ta sẽ là người khắt khe kế nữ.

cô cụp mắt, múc một muỗng cháo lên, che lại suy nghĩ nơi đáy mắt.

Chờ câu chuyện của bọn họ ngừng, Cố Hàm Sương buông thìa, hợp thời mở miệng nói: "Con đã tìm được một việc làm."

Cố cha dừng một chút: "Làm gì?"

Cố Hàm Sương nhớ lại những dòng trong nhật kí của nguyên chủ, nói tiếp: "Làm biên tập của một toà soạn.”

Cố cha còn chưa mở miệng, Đinh Nhu liền nhăn mày lại, dịu dàng nói: "hiện tại ngành xuất bản kinh doanh ế ẩm, hơn nữa nói là biên tập, một hai năm đầu còn không phải chỉ làm việc vặt, mệt thì khôngnói, tiền lương cũng không có bao nhiêu. Nhà chúng ta không thiếu một miếng cơm ăn, làm gì đi ra ngoài kiếm chút tiền khổ cực đó chứ?"

"Hơn nữa" Bà ta nhìn thoáng qua Cố cha: "Dù gì con cũng là tiểu thư nhà họ Cố, người ngoài nói ra nóivào, cũng không dễ nghe."

Xem lời nói này, từng từ lo lắng từng chữ thân thiết, diễn cực kì đạt vai người mẹ kế chí công vô tư, nhất là câu cuối cùng, đâm thẳng vào tự ái của Cố cha, ngay cả Cố Hàm Sương cũng muốn vỗ tay cổ vũ bà ta.

Kỳ thật ý cuối cùng mà bà ta muốn, chẳng qua là không muốn Cố Hàm Sương vào công ty nhà làm việc, đồng thời cũng không muống mang tiếng xấu là ép con gái riêng của vợ trước ra ngoài làm công thôi.

truyện được edit tại cungquanghang.com

Nửa tháng nay cũng đủ để Cố Hàm Sương thăm dò rõ ràng tình huống hiện tại trong nhà này.

Thân thể này cũng không được yêu thương. Mẹ ruột mất sớm, cha thì xem thường, mẹ kế lạnh nhạt, còn có cô em cùng cha khác mẹ không hề ưa mình. Nhà cũng thuộc dạng giàu có nhưng cũng khôngđến lượt nguyên chủ nhận được bất cứ gì.

Nguyên chủ có hai bản nhật ký cực dày, từ nhỏ đến lớn, đều viết đầy những oán hận bị mẹ kế bức hiếp và buồn bã vì cha ruột không thèm quan tâm. Câu không thiếu chén cơm mà Đinh Nhu vừa nói đó là sựthật. Nhưng chỉ có cơm ăn, còn lại không có gì cả.

Người đàn bà này quản lý tất cả tiêu dùng trong nhà này, một tháng chỉ cho cô ba ngàn đồng.

Với danh hiệu cực đẹp đẽ là con gái thì đơn giản vẫn là đẹp nhất, có tiền nhiều dễ sa ngã lắm.

Nếu là thiếu nữ nhà bình thường khác thì ba ngàn đồng xác thực không ít, nhưng người nhà bọn họ trọng thể diện nhất, giao tiếp giữa các tiểu thư giới thượng lưu đều túi hiệu quần áo mốt nhất, đấy là chưa kể trang sức… Có món nào mà không tiêu tiền.

Nguyên chủ cũng bởi vì trên người ăn mặc xoàng xỉnh nghèo kiết hủ lậu như thếđã gây ra không biết bao nhiêu trò cười.

Mà Đinh Nhu này cũng lợi hại, ở ngoài mặt thì luôn nói đối xử với hai cô con gái đều giống như nhau, bà không hề bất công riêng đứa nào.

truyện được edit tại cungquanghang.com

Nhưng Cố Mẫn, đứa em gái khác mẹ của Cố Hàm Sương, chỉ cần thích bất cứ quần áo hay trang sức đắt tiền cỡ nào cũng đều có Đinh Nhu mua cho cô ta, còn có thường thường thầm lén trợ cấp thêm.

Tiền tiêu vặt hàng tháng đối với Cố Mẫn mà nói là có cũng được mà không có cũng không sao, còn nguyên chủ thì cả ngày chỉ trông cậy vào chúng nó để kéo dài hơi tàn.

Cố Hàm Sương kỳ thật cũng không biết ba ngàn đồng tiền là bao nhiêu, nhưng trong nhật ký của nguyên chủ viết rất rõ ràng. không bằng con số lẻ của chiếc váy em gái khác mẹ của cô, đây thực sự dã chạm phải điểm mấu chốt của cô.

Đại Kim từ trước đến giờ quan trọng nhất là đích thứ rõ ràng, thân phận con trưởng của chính thất cực kì sang quý, không cần biết con kế thất tốt đến bực nào cũng đều phải chịu thua thiệt.

Cố Hàm Sương thân là đại tiểu thư con chính thất của đại phòng Cố gia, mẫu thân xuất thân từ đại tộc Giang thị Hoài âm, từ khi sinh ra đã mang thân phận cao quý, ăn mặc chi phí đều là thứ tốt nhất.

truyện được edit tại cungquanghang.com

Chưa từng hưởng qua cảm giác em gái con kế thất xìa cái váy năm lượng bạc, còn mình thì chỉ được xài năm trăm đồng.

Đây không chỉ là vấn đề tiêu xài bao nhiêu, đây quả thực là nhục nhã một cách cực kì khủng khiếp.

Mà ở trong mắt Đinh Nhu, bất cứ thứ gì của nhà họ Cố này đều thuộc về con gái của bà ta, tuyệt đối không để ai chạm vào dù chỉ một xu.

Sau khi Nguyên chủ tốt nghiệp đại học, bà ta không chịu cho cô vào công ty, cũng không muốn để cô đilàm công việc phổ thông bên ngoài, sợ bị người ta nói bà ta hà khắc con gái kế.

Thấy chưa, con vợ cả lưu lại nhưng đâu được đến công ty hưởng phúc, bị kế mẫu ép đến mức phải ra ngoài làm việc vặt, cho nên mẹ ghẻ có mấy ai tốt?

truyện được edit tại cungquanghang.com

Nguyên chủ mấy lần muốn ra ngoài tìm việc làm, đều bị kế mẫu kiếm chuyện bỏ qua, tuy rằng lòng côtràn đầy oán giận, nhưng từ nhỏ bị chèn ép đến lớn, đã hoàn toàn sợ hãi người kế mẫu này.

Và cứ thế, sống trong sợ hãi rụt rè, như một con chó bị nuôi nhốt trong nhà.

Cố Hàm Sương tất nhiên hiểu rất rõ ý mà Đinh Nhu muốn, dĩ nhiên cô không phải thiệt tình muốn đi ra ngoài làm việc, cô không biết gì hết, hiện nay ứng phó cuộc sống cũng đều là miễn cưỡng, tùy tiện bước ra ngoài, chỉ tổ tự chuốc lấy rủi ro.

cô đang muốn gây khó dễ người đàn bà nhỏ nhen này.

cô cười chế giễu mở miệng: "Nếu con còn không ra ngoài kiếm tiền, thì ngay cả mua hàng fake cũng không có tiền để mua. Rất nhiều người luôn hỏi con là: Có phải ba con sắp phá sản không.”

Sắc mặt Đinh Nhu trầm xuống, vừa muốn mở miệng thì Cố cha cũng đã lên tiếng: "Con muốn bao nhiêu tiền?"

Cố Hàm Sương nghĩ nghĩ: "Em gái con mua một túi xách cũng ít nhất ba vạn, y phục của con cần mua ít nhất cũng phải ba trăm ngàn."

Đinh Nhu hét ầm lên: "Ba trăm ngàn, tại sao con không đi cướp đi, em gái con đẫu phải ngày nào cũng mua túi! Vả lại nếu nó mua đều dùng là tiền riêng của dì, đâu có xin ba con đâu."

Tiền của bà ta? Cố Hàm Sương gần như muốn cười rộ lên, tiền của bà ta còn không phải Cố cha cho?

Người kế mẫu đa mưu túc trí vô cùng đáng sợ kế mẫu trong mắt nguyên chủ, nhưng trong mắt cô lại không đáng để cô búng tay.

cô con cong môi, ung dung thong thả mở miệng: "Tiền riêng? Sao con lại nhớ khi dì được cưới về nhà này thì ngoài cái thai trong bụng của dì thì dì đâu mang theo xu nào đến? Hàng ngày đều uống trà nóichuyện phiếm, thì tiền riêng ở đâu ra? Từ đâu tới? không phải dì vẫn lén lút hành nghề cũ đấy chứ?"

Trực tiếp đập thẳng vào chân đau của Đinh Nhu.

Sắc mặt của Đinh Nhu dữ tợn, bà ta cũng không phải con gái nhà giàu gì, lúc ăn nằm với Cố cha thì mẹ của Cố Hàm Sương vẫn còn sống.

Từng làm vợ bé lén lút với chồng người khác vẫn luôn là điểm tối kỵ nhất của bà ta, hận nhất là người khác nhắc tới, hôm nay, đứa con gái riêng vẫn luôn bị bà ta quản chặt chẽ đó, nó làm sao dám!?

Cố cha vỗ bàn một cái: "Đủ rồi." Ông ta nhìn về phía Cố Hàm Sương: "Cha cho con ba trăm năm chục ngàn."

Ngụ ý, làm ơn sống yên cho cha!

Cố Hàm Sương vừa lòng gật đầu, biết dừng khi đã nhận được thứ mong muốn.

cô không giống nguyên chủ, vẫn luôn mong mỏi tình thương hư ảo giữa cha và con của người đàn ông này. Nếu bị đối xử bất công, tất nhiên phải đáp trả thật mạnh!

***************

Cố cha sau khi ăn sáng xong liền đi đến công ty ngay.

Cố Hàm Sương muốn lên lầu, lại bị Đinh Nhu giữ lại. Mới vừa rồi bị Cố Hàm Sương làm mất mặt, trong lòng bà ta tức giận không thôi, không ngừng tìm biện pháp đáp trả.

Bà ta nhìn chăm chú đứa con gái riêng trước mắt, cảm thấy luôn có cái gì không giống bình thường, khác hẳn với vẻ mạnh miệng nhưng chẳng dám làm gì trước kia, nay thực sự nhàn nhạt bình thản, nhưng hoàn toàn không đem bà ta để vào mắt. Nhất cử nhất động của cô gái này đều có loại thanh nhã không thể nói thành lời. Đôi mắt trong suốt kia mỗi khi nhìn bà ta, luôn làm cho bà ta cảm thấy hơi hoảng hốt.

Cố Hàm Sương ung dung thong thả thưởng thức trà, nói hai ba câu đem dò xét của đối phương cản trở về. Đinh Nhu không hỏi được bất cứ thứ gì, ngược lại làm cho bản thân tức giận muốn té ngửa.

không khí giương cung rút kiếm lập tức bị phá vỡ bởi tiếng bước chân truyền đến từ bên ngoài

"Mẹ, con về rồi, con có mang quà cho mọi người nè. Con còn cực thích sợi dây chuyền ở nước F nữa.”

Cố Hàm Sương cùng Đinh Nhu đồng thời xoay đầu lại nhìn, đã nhìn thấy cô gái tràn đầy phấn khởi bước vào từ cửa.

Đinh Nhu vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, còn Cố Hàm Sương thì thiếu chút nữa phun ngụm trà vừa uống ra khỏi miệng, không phải chứ, cô gái vừa gọi Đinh Nhu là mẹ, cũng là cô em gái cùng cha khác mẹ của cô lại có bộ dạng giống Đinh Mẫn y như đúc.

Cố Mẫn không nhìn thấy biểu hiện trên mặt của cô, chạy thẳng vào ôm cổ mẹ cô ta làm nũng, muốn bà ta mua trang sức mà cô ta vừa nói thích.

Cố Hàm Sương nhất thời chỉ cảm thấy đúng là không thể tưởng tượng, cúi đầu nương động tác uống trà để che dấu biểu hiện trên mặt mình.

cô sớm biết mình có một cô em gái cùng cha khác mẹ, nhưng vẫn không từng gặp mặt, nghe nói là đira ngoài du lịch. Nay đột nhiên nhìn thấy, chỉ cảm thấy kinh ngạc vô cùng.

Gương mặt mình và nguyên chủ có bảy tám phần tương tự, vậy, nơi này, hiện tại, rốt cuộc là dị giới hay là kiếp trước kiếp này, Đinh Mẫn, cô ta... Có phải cũng giống như cô?

cô giương mắt lên nhìn, rất bình tĩnh quan sát biểu hiện trên mặt của đối phương.

cô gái kia vẫn đang chìm trong niềm vui của bản thân giống như cô không hề tồn tại, một mặt quấn quít nũng nịu với mẹ mình, địch ý của cô ta rõ đến mức không thể rõ hơn nữa.

Cố Hàm Sương đột nhiên nở nụ cười.

Phải thì sao? Và không phải thì sao? Kiếp trước cô chưa từng đem Đinh Mẫn để vào mắt, kiếp này côcũng sẽ không để cho cô ta có cơ hội tạo thành ảnh hưởng gì đối với mình.

Bên tai vang lên tiếng nói tiếng cười của hai mẹ con, mặt cô không hề đổi sắc, vẫn chậm rãi thưởng thức trà.

*********

Cố Hàm Sương không nghĩ tới Cố Mẫn sẽ chủ động tìm tới cửa.

Hoa viên nhà họ Cố cũng không tệ, Cố Hàm Sương có thói quen cơm nước xong sẽ đi dạo một vòng.

"Xem ra hai ngày nay chị sống cũng không tệ lắm nhỉ." một thanh âm từ sau lưng truyền đến.

Cố Hàm Sương đã sửa sang lại suy nghĩ, nên tất nhiên sẽ không lộ ra dị thường. cô xoay người, nhìn côgái dưới ánh mặt trời luôn tự cho rằng mình tinh xảo xinh đẹp, cũng cười đáp lại: "đã phiền em gái quan tâm rồi."

Cố Mẫn nhìn chị gái của mình, cô ta không hề thích người chị này, không thích bất cứ gì liên quan đến cô ta, trước kia cô ta bỏ qua, bởi vì cô ta biết mẹ cô ta sẽ xử lý cô gái này ngoan đến không thể ngoan hơn.

Mà lúc này, cô ta thấy từ trên người Cố Hàm Sương xuất hiện khí chất thanh nhã tự tin mà trước kia không bao giờ có, chẳng biết tại sao, ngoài l chán ghét, còn có kiêng kị xuất phát từ tận trong tim.

Ánh mắt cô ta khẽ chuyển: "Chị còn chưa biết sao, ba ba đang định cưới chồng cho chị đấy.”

“Là một nông dân bán lương thực đến từ thành phố H, nghe nói cũng là nhị thế tổ (*), bằng đại học cũng phải mua mới có.”

"Cho nên, chị gái của em cứ yên tâm đợi gả nhé, anh Lâm là của tôi rồi, chị hết hy vọng đi!”

Cố Hàm Sương nhướng mày: "Lâm Trọng?"

Cố Mẫn không hiểu tại sao cô lại hỏi như thế, giống như đã bắt nhầm trọng điểm, nhưng cũng khôngảnh hưởng vẻ mặt kiêu căng cao ngạo của cô ta, nhấn mạnh thêm lần nữa: "Đúng vậy, anh Lâm đãđồng ý hẹn hò với tôi rồi."

cô ta liếc nhìn Cố Hàm Sương từ trên xuống dưới một cái: "Dù sao ai sẽ quan tâm thứ vô dụng không có chút tác dụng nào như cô đâu nhỉ?”

Thứ vô dụng? Lần đầu tiên của cả hai kiếp, Cố Hàm Sương mới bị người ta gọi như vậy, nhất là bị cô gáingu xuẩn như Đinh Mẫn gọi, nhất thời thật sự có chút mới mẻ.

Cố Hàm Sương nhìn thẳng vào mặt cô ta, suốt cả hai kiếp, dù kiếp này cô ta có người mẹ xinh đẹp như Đinh Nhu, nhưng Cố Mẫn cũng không may mắn lắm, bởi vì cô ta có dung mạo giống Cố cha.

Dựa vào mỹ phẩm dưỡng da đắt giá cùng kỹ thuật trang điểm, mới miễn cưỡng coi tàm tạm.

“”

cô ác liệt cong môi: "Em nói lời đó là sai quá sai luôn, cho dù trên người chị đây không món gì đáng giá nhưng ít ra chị cũng xinh hơn em.”

Đánh rắn phải đánh giập đầu, cô biết Cố Mẫn để ý là cái gì, gương mặt, là tử huyệt cả hai kiếp của côta.

Quả nhiên, mặt của Đinh Mẫn giận đến mức gần như vặn vẹo, Cố Hàm Sương lại lười quan tâm, xoay người thản nhiên rời đi.

Ngu xuẩn chính là ngu xuẩn, cả hai kiếp vẫn không hề thăng cấp chút xíu nào.

cô cũng không nghĩ tới Lâm Trọng cũng ở nơi đây, hai người này cũng không biết là nghiệt duyên gì. Nhưng chán ghét từ kiếp trước nên kiếp này cô không muốn có bất cứ liên quan gì đến bọn họ.

cô chân chính để ý nhất là, hôn sự của cô mà Cố Mẫn vừa mới nói.

Cố Mẫn nhất định đã nghe từ miệng hai vợ chồng chồng họ bàn với nhau về hôn sự của cô, nên mới có thể khẩn cấp đến đây diễu võ dương oai.

không cần biết là thời đại nào thì hôn sự đối với phái nữ vẫn luôn cực kì quan trọng. Việc đầu tiên mà Cố Hàm Sương đầu tiên muốn xác định đó chính là lời của cô ta là thật hay giả.

Nhưng cô không có bất cứ nguồn nào để tìm hiểu thông tin. Nguyên chủ hoàn toàn không có bất cứ nhân mạch nào trong cái nhà này, cô lại không thể bước ra khỏi cửa, không có kinh nghiệm, sợ đi ra ngoài thì cũng không biết đường về.

Cũng may lão quản gia đã cho ra đáp án: "Là Lục gia thiếu gia đúng không? Trước kia lúc lão gia ở thành phố H thường qua lại với nhau, là một cậu trai thông minh lanh lẹ."

Lão quản gia bắt đầu kể lại những gì ông biết lúc xưa, Cố Hàm Sương thật sự nghiêm túc lắng nghe. Muốn từ trong miệng ông tìm hiểu thêm tin tức hữu dụng.

Ở trong miệng lão quản gia, Lục lão gia là một nhân vật truyền kỳ, dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng sáng lập thành một gia nghiệp. Cùng ông nội của Cố Hàm Sương nhất kiến như cố, tương giao tâm đầu ý hợp.

Sau đó Cố gia trở lại tỉnh thành, Cố lão gia mất, hai nhà mới ngừng lui tới.

Việc hôn nhân của Cố Hàm Sương, là do hai lão gia quyết định.

Điều này làm cho cô thở dài nhẹ nhõm một hơi, so với Cố cha, hiển nhiên Cố lão gia chưa từng gặp mặt càng làm cho cô yên tâm hơn.

Nếu là đại tiểu thư của Cố gia trước kia, cho dù thân đang ở dị giới, thì cũng tuyệt đối chướng mắt thương hộ, có địa vị thấp kém lại không biết quy tắc.

Nhưng đã từng lăn lộn trung vũng lầy một lần, thấy rõ rất nhiều chuyện, con người dù xuất thân như thế nào, nhưng nếu gả phải loại người bạc tình bạc nghĩa thì cũng đều khổ sở nưh nhau

Huống chi còn có cơ hội làm chính thất, đã là vạn hạnh.

cô âm thầm quyết định, chỉ cần nhân phẩm đối phương đoan chính, cho cô tôn trọng cần có, cô sẽnguyện ý tận tâm tận lực quản lý tốt hậu trạch cho đối phương.

Editor: Chị ơi, thời buổi hiện đại, không có hậu trạch đâu chị, ở tù chết


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.