Vợ Tôi Là Paparazzi

Chương 44




Nghe Tiếu Viện nói vậy, Hoàng Phượng Giang không nói gì nữa, chỉ quay mặt đi. Có lẽ kỹ thuật giường chiếu của tổng giám sát Tiếu thật sự hơn người, nhưng đàn ông sẽ vì một lần mây mưa mà thay đổi tâm ý của mình sao?

“Có phải cô đang nghĩ Diệp Tu sẽ không có khả năng chỉ vì một lần mà đã thần phục dưới chân tôi đúng không?” Tiếu Viện nở một nụ cười, vẻ mặt như sao băng, vút qua trong thoáng chốc!

“Có muốn xem kết quả ngày mai không?”

Nụ cười này khiến Hoàng Phượng Giang cảm giác toàn thân ớn lạnh, tổng giám sát Tiếu nắm chắc phần thắng như vậy, chẳng lẽ lại có ẩn tình gì bên trong?

Đúng vậy! Đợi Hoàng Phượng Giang đi khỏi, Tiếu Viện liền mở lòng bàn tay ra, bên trong là một gói thuốc bột màu trắng —— chuyện xảy ra năm năm trước bây giờ sẽ thay đổi. Bởi vì đó không phải là thuốc kϊƈɦ ɖu͙ƈ, dùng thuốc kϊƈɦ ɖu͙ƈ con người ta vẫn giữ được lí trí, nó cũng không phải loại thuốc mê thông thường, thuốc mê thông thường sẽ chỉ làm người ta tạm thời mất đi tri giác, còn nó chỉ cần hút một lần, một số khu vực trong đại não có thể sản sinh những biến hóa không thể nào chống lại được!! Chỉ cần một lần, một lần mà thôi, Diệp Tu đã có thể bị cô nắm trong lòng bàn tay. Mình không vì mình trời tru đất diệt, năm năm nay cô ta đã phải suốt ngày nơm nớp lo sợ sắm một vai diễn hoàn toàn không phải là mình rồi. Bóng tối mạnh mẽ nhất trước bình minh sắp bị thứ bột trắng trong tay cô ta thay đổi, đem tới một bước ngoặt cho cô ta.

Lúc này Hân Nhiên lặng lẽ trốn đi theo đường ngoài cửa sổ. Gói thuốc trong tay Tiếu Viện, trong cái đêm lộn xộn ở quán bar Âu Thượng cũng đã từng uống nhầm. Cũng bắt đầu từ đêm đó, nghe nói Âu Thượng vùi mình vào trong ma túy không thể nào rút ra được. Cuối cùng hai năm trước chỉ vì giành một gói ma túy nhỏ mà phải bỏ mạng trêи phố. Khi chết, cân nặng anh ta từ 80 kg giảm xuống còn 35 kg, có thể thấy bột ma túy trong tay Tiếu Viện lợi hại đến cỡ nào.

Đầu óc Hân Nhiên trong nháy mắt trở nên trống rỗng, nhưng cũng rất nhanh đã định thần lại mà đi ra ngoài. Lúc này mà tố cáo hành động của Tiếu Viện, ngoại trừ khiến Diệp Tu có phòng bị thì cô ta có được lợi ích gì!Chứng cứ phạm pháp lúc trước, anh ta vẫn còn nắm chắc trong tay, chẳng lẽ chì vì một lần giúp anh ta phòng bị thành công mà chứng cứ có thể bị lấp ɭϊếʍ đi sao? Không có khả năng!

Cô ta cũng không cam tâm. Hân Nhiên nắm chặt tay dường như nghe thấy những tiếng sóng sợ hãi trong lòng đang bóp nghẹt trái tim cô ta. Đúng vậy, bước ngoặt của cô ta đây rồi!

Chờ đợi thời cơ nhiều như vậy năm cuối cùng cũng đợi được cái gọi là quân tử báo thù, mười năm không muộn. Diệp Tu nợ cô ta một lần thì cứ dùng cả đời ra mà đổi lấy. Tiếu Viện tự làm tự chịu thế nào cũng chết không được tử tế. Lúc chàng hoàng tử đáng ghét bị mụ phù thủy bỏ thuốc sau đó trở thành phế nhân, cũng là lúc cô ta sắm vai của mình —— cô bé lọ lem lương thiện. Dù không thể kịp thời cứu hoàng tử, nhưng dù sao cũng không khiến anh ta bị hãm hại. Bà Thư Mai không phân biệt được thị phi cũng chẳng phân biệt được thiện ác kia chẳng phải là thích đem hạnh phúc của con mình ra để trả ơn nhất sao? Nếu Tiếu Viện có thể trở thành vị hôn thê của Diệp Tu, vậy thì cô ta cũng có thể. Còn Giản Ái thì cứ đi mà chết đi!

Nghĩ đến kết quả, khóe môi Hân Nhiên lại khẽ nén cười. Đúng vậy, trước giờ cô chẳng phải là cô gái lương thiện gì. Số tiền Diệp Tu đã từng hứa cũng không khiến cô ta từ bỏ được món lợi lớn có thể nảy ra trước mắt. Nhớ câu chuyện bọ ngựa và ve sầu không? Bọ ngựa bắt được ve sầu, nào ngờ lại chỉ là làm mồi cho kẻ khác.

Hân Nhiên đi theo sau xe Tiếu Viện, Tiếu Viện ở đằng trước đang đi về phía nhà họ Diệp. Đến gần trước biệt thự nhà họ Diệp, Hân Nhiên đứng trước cửa sắt, trợn mắt há hốc mồm, từ bên ngoài có thể nhìn thấy bể phun nước vĩ đại bên trong, xung quanh là hoa cẩm tú tỏa hương ngào ngạt, bao quanh nhà là hồ nước lượn quanh.

“Cô Tiếu, mời cô vào.”

Bảo vệ đứng ngay ngắn sau cửa sắt, đầu tóc chỉnh tề, vẻ mặt cẩn thận nghiêm túc khiến người ta phải hoài nghi đây không phải là khuôn viên tư gia mà là nơi cơ mật trọng yếu.

Tiếu Viện gật đầu mỉm cười: “Cám ơn!” Ánh mắt cô ta dường như chợt lóe lên nhưng lập tức lại yên ả như sóng nước: “Tôi vào trước.”

Trời dần tối. Hân Nhiên có cảm giác như điện giật, bảo vệ nghiêm ngặt như thế, nhân viên bảo vệ cẩn thận như vậy thì cô ta phải vào bằng cách nào đây? Chẳng lẽ chưa đánh đã lui??!!

Nhớ tới việc mấy tháng nay Tiếu Viện thường xuyên gây khó dễ cô ta, cô ta tuyệt đối không thể để Tiếu Viện thực hiện được ý đồ sau đó lại tiếp tục ra oai trước mặt mặt cô ta. Vậy nên Hân Nhiên cắn chặt răng gọi tới số di động của Diệp Thắng Kiền. Bên kia, đèn đuốc lục tục sáng lên khiến khu vườn trong nhà như được dát lên một lớp trang sức lấp lánh. Dưới ánh sáng phồn hoa rực rỡ không ngừng có nhân viên mặc đồng phục bắt gặp Tiếu Viện liền mỉm cười với cô ta, giống như đã sớm xem cô ta là nữ chủ nhân tiếp theo của nhà họ Diệp. Chẳng qua Tiếu Viện chỉ lười biếng gật đầu với họ, không để ý như lúc trước.

Nhìn tới căn phòng phía đông của Diệp gia, trong ánh mắt chị ta lóe lên tia sáng “Diệp Tu, tôi đến đây.”

Tay cô ta không thể khống chế mà run rẩy, cô ta bước trêи những bậc thang nhà họ Diệp mà cứ có cảm tưởng như đang bước trêи con đường đăng quang ở phía trước.

Bảy giờ ba mươi phút, Tiếu Viện bước vào phòng. Tim cô ta đập vang dội không khác gì trống trận. Sau khi lấy được chìa khóa phòng của Diệp Tu, cô ta giống như đã nắm chắc được ngai vàng nữ vương trong tay, đã sắp đội được vương miện nên ánh mắt cũng bắt đầu lấp lánh vẻ kiêu ngạo của kẻ thống trị.

Cửa phòng mở ra. Diệp Tu ở trêи giường tuy rằng đang ngủ say nhưng vẻ mặt vẫn sắc bén như trước. Ánh mắt Tiếu Viện lướt qua bóng hình anh, từ trêи gương mặt anh cô ta có thể cảm giác được sự lạnh lẽo khiến người ta không rét mà run, ngay lập tức mồ hôi bỗng đổ ướt cả tay áo!

Né tránh khuôn mặt anh, Tiếu Viện rót một ly nước lọc thả chất bột màu trắng vào trong. Hôm nay cho dù anh có là ai đi nữa? Chỉ cần uống xong ly nước này thì năng lực có lớn đến đấu cũng thành phế vật hết.

Đồng hồ treo tường trong phòng khách kêu vang, Tiếu Viện cầm cốc nước từng bước từng bước một tiến về phía Diệp Tu. Chỉ vài bước ngắn ngủi cũng khiến cô ta phải váng đầu hoa mắt, máu dồn hết lên trêи. Thành công. Thành công sắp về tới tay rồi.

Lúc này cửa lại đột nhiên mở ra, Diệp Thắng Kiền khoanh tay đứng trước cửa: “Người ngu xuẩn có hai loại, loại thứ nhất là biết rõ không thể làm nhưng vẫn cố tình làm, loại thứ hai là không biết tự lượng sức mình. Mà hai loại này cô đều có đủ cả.”

Hân Nhiên đứng ở phía sau ông đáy mắt có ý cười nhàn nhạt, vẻ đắc ý hiện lên rất rõ ràng. Thế nhưng trêи mặt cô vẫn có chút tiếc nuối nho nhỏ, nhìn bộ dáng Tiếu Viện thì có vẻ như Diệp Tu vẫn chưa uống thứ bột đó. Xem ra cuộc sống này quả nhiên không có chuyện gì là tuyệt đối hoàn hảo. Phía trước bọn họ, khuôn mặt Tiếu Viện thoáng chốc trở nên trắng bệch, toàn thân run rẩy.

“Nói đi! Là tự cô làm, hay là có người sai khiến.” Thái độ Diệp Thắng Kiền bình thản hòa hoãn.

Tiếu Viện nghe được tiếng răng mình đang run rẩy va vào nhau: “Cháu nói bác sẽ tin sao?”

Lúc này Hân Nhiên cảm thấy lồng ngực không ngừng bất an. Quả nhiên Tiếu Viện cắn răng nói: “Là Hân Nhiên và cháu cùng nhau lên kế hoạch. Không ngờ cô ta lại là kẻ tiểu nhân, dám đem cháu ra làm vật hi sinh.”

Bị tiếng nói của cô ta đánh thức, Diệp Tu từ trêи giường ngồi dậy, khuôn mặt không chút thay đổi nhìn trong phòng đột nhiên có thêm nhiều người, anh tự mình xuống giường tới phòng bếp tìm nước uống.

Đằng sau anh, Hân Nhiên đang ở dùng toàn bộ sức lực phản bác lại Tiếu Viện: “Bác đừng tin cô ta, cháu là người do tổng giám đốc Diệp phái tới nằm vùng. Bác trai nếu bác không tin, có thể hỏi tổng giám đốc Diệp “

Cùng lúc đó. Ở trong phòng khách Diệp Tu cảm thấy bụng hơi đói, anh mở ra tủ lạnh lấy ra một quả táo sau đó bắt đầu gọt vỏ. Hân Nhiên đuổi theo anh lớn tiếng nói: “Tổng giám đốc Diệp, anh mau nói với bác trai là tôi làm việc cho anh đi.”

Diệp Tu đang gọt táo khẽ gật đầu, sau đó cầm lấy di động gọi tới điện thoại phòng nhân sự: “Thông báo công ty sa thải Tiếu Viện ngay lập tức.”

Do chưa hết giận, Hân Nhiên đứng bên cạnh Diệp Tu lại nói thêm vào: “Tổng giám đốc Diệp, thực ra tôi ở công ty đã điều tra ra được Tiếu Viện chẳng những có hiện tượng tham ô, hơn nữa hình như còn có liên hệ với xã hội đen. Nếu không thì trong tay chị ta làm sao có thể có hàng cấm.”

Tiếu Viện vội quỳ xuống, nắm lấy ống quần Diệp Tu, mồ hôi rịn trêи trán cô ta tí tách rơi xuống: “Diệp Tu, lần này tôi thật sự sai rồi, anh sa thải tôi là điều đương nhiên. Nhưng mà tôi và xã hội đen tuyệt đối không có liên quan gì. Hân Nhiên, cô ta ngậm máu phun người.”

“Không những có…” Gọt táo xong, Diệp Tu đặt con dao gọt hoa quả trong tay xuống, đôi mắt âm trầm nhìn cô ta một cách uy hϊế͙p͙: “Mà năm năm trước chị cũng đã từng làm chuyện như vậy. Tôi có một đàn anh tên là Âu Thượng bởi vì cô mà anh ta phải bỏ mạng ở đầu đường, tôi nói không sai chứ!”

Hóa ra anh ta đã biết, Tiếu Viện toàn thân giống rơi vào trong hầm băng.

“Không chỉ như thế, cô còn đồng thời thiết kế tai nạn xe cộ.”

Diệp Tu tao nhã đẩy cửa ra.

“Nể tình năm năm quen biết, tự cô đi đầu thú đi! Nếu để tôi tố giác cô, tội của cô không chỉ hai ba vụ này đâu.”

“Tôi không muốn!”

Tiếu Viện sợ hãi lớn tiếng kêu lên, cô ta biết cuộc sống năm năm tôn quý của cô ta thế là đã đi tong, tương lai cô ta chỉ có thể ngồi trong ngục giam ngắm mảnh trời qua ô cửa nhỏ. Cho dù cô ta có thể ra ngoài cũng vĩnh viễn phải sống dưới sự coi thường của người khác, thậm chí nếu Diệp Tu can thiệp vào cô ta thậm chí còn không thể tìm nổi một công việc để giải quyết việc no ấm của bản thân. Nếu đã như vậy thì cô ta thà chết còn hơn. Nhưng cô ta sẽ chấp nhận chết uổng như vậy sao?

“Tôi sẽ không tự thú.”

Ánh mắt Tiếu Viện đột nhiên dừng lại ở con dao gọt hoa quả mà Diệp Tu vừa đặt trêи bàn trà.

“Tôi không làm gì sai, vì sao phải đi tự thú!” Cô ta vừa lớn tiếng quát to thu hút sự chú ý của mọi người, vừa đột ngột xông lên, cầm lấy con dao gọt hoa quả đâm về phía Hân Nhiên.

Ngay lúc Hân Nhiên thét chói tai, cho rằng con dao sắp đâm trùng cô, Tiếu Viện đột nhiên quỷ dị vòng sang hướng khác, Diệp Tu vì bất ngờ nên không kịp né con dao Tiếu Viện đang điên cuồng cắm xuống ngực anh.

“Tu Tu!” Giọng nói Diệp Thắng Kiền vang lên thê lương.

Trong bệnh viện, các bác sĩ chạy đi chạy như điên tiếp nhận Diệp Tu hôm kia mới vừa xuất viện.

“Bệnh nhân toàn thân co giật. Hô hấp càng ngày càng yếu.” Y tá ở bên cạnh giường chăm chú quan sát tình hình Diệp Tu.

“Lập tức giữ chặt cơ thể anh ta, không thể để cho miệng vết thương tiếp tục vỡ ra! Nhanh chóng tiến hành hô hấp nhân tạo, lập tức đưa bệnh nhân vào phẫu thuật!”

Diệp Thắng Kiền được khuyên ở lại bên ngoài phòng cấp cứu, chỉ trong một đêm ngắn ngủi mái tóc mau đen đã chen lẫn không ít tóc bạc. Ông nhìn vợ minhd chỉ biết khóc lóc nỉ non. Trong lòng ông hoảng hốt suy nghĩ, chẳng lẽ ngoài việc chờ đợi ông không thể làm điều gì khác cho con hay sao.

Đêm khuya, Giản Ái vừa hoàn thành việc theo dõi một ngôi sao bủn rủn bước về nhà. Nhưng phía trước có một người đàn ông sắc mặt tái nhợt, không có nửa phần huyết sắc đứng im không nhúc nhích. Cô ngẩng đầu nhìn thoáng qua sau đó có chút kinh ngạc kêu lên: “Bác Diệp.”

“Theo bác tới bệnh viện!” Giọng nói Diệp Thắng Kiền cũng không lớn, nhưng lại mang theo thái độ không thể hoài nghi: “Tu Tu bị người ta đâm bị thương, bác không thể mất đi đứa con này, cho nên cháu phải cùng bác tới bệnh viện ở bên cạnh nó cho đến khi nó tỉnh lại mới thôi.”

Giản Ái nghe vậy sắc mặt lập tức trắng bệch.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.