Vợ Tôi Là Nữ Phụ

Chương 21: Công việc mới




Sáng hôm sau Tạ Yên Ninh đi dạo trên đường.Là buổi sáng thấy không khí trong lành,thật mát mẻ cho nên muốn đi vòng vòng xa xa một chút khỏi chung cư xem có gì mới không.Ở đây chỉ toàn là chung cư cao cấp,nhà hàng khách sạn cũng không thua kém gì muốn tìm một quán bình dân cũng khó.Lúc mới đến đây cô muốn đi ra xa một chút thì phải đi taxi,không phải là không có xe riêng nhưng thú thật là cô không biết chạy lúc trước cũng chưa từng đi thi bằng lái bao giờ,toàn là chỉ đi xe buýt để đi học đi làm thôi cho nên nói đến chạy xe thì chẳng thà nói cô đi chết sớm cho rồi,không biết chạy mà đi thì chỉ có nước xuống mồ sớm.

Vì thế mà cô không thể nhìn khung cảnh rõ được như đi bộ.Vì vậy cho nên hôm nay quyết đi xa xa một chút xem có gì hay hay không.

Thật mệt!Đi vòng vòng đủ kiểu nhưng không thấy gì mới lạ cả,chỉ toàn là nhà với nhà.Nhìn xung quanh vài lần thì bổng cô thấy có một quán ăn nhỏ nằm trong hẻm bên kia đường,thấy là lạ nên cô băng qua đường đi đến xem thử.

Nhìn bên ngoài quán trông cũng đã hơi cũ,nhìn nó có chút hơi hướng mang hương vị thời xưa cổ kính.Quán có tên "Minh Kỳ" hình như là một quán ăn nhỏ nằm trong khu cao cấp này,thật kì lạ cô cứ nghĩ khu vực này là nơi có tiền cao cấp đủ các thứ từ nhà hàng,công ty,khách sạn,biệt thự,...nhưng không ngờ cũng có một quán ăn bình dân như vậy.

Cảm thấy lạ cho nên Tạ Yên Ninh mở cửa đi vào trong.Cách trang trí nơi đây cũng thật đơn giản,bàn ghế trong như đã cũ đến bao năm,ngồi xuống cũng có thể nghe tiếng "kèn kẹt" của tiếng gỗ va chạm vào nhau,bàn tuy nhìn đã cũ có hơi mục đi nhưng vẫn được chủ của nó cẩn trọng lau sạch không một hạt bụi bay.Tất cả đều rất sạch sẻ và gọn gàng,ngồi ở đây ta có thể nhìn ra ngoài nhìn vòng người tấp nập qua lại vội vàng.Cô nhìn ngấm một hòi nhưng thắc mắc vì sao vẫn không thấy người trở ra chào hỏi,cô cất tiếng gọi:

“Có ai không?Tôi muốn gọi món”

Tiếng vừa vang thì bên trong đã có người đi ra.Là một bà dì tuổi nhìn cũng đã 50 hay 60 gì đó,khuôn mặt mộc mạt nhưng nhìn rất có sức sống,quần áo cũ giản dị.Dì tay cầm thực đơn đi đến gần cô mỉm cười phúc hậu hỏi”Chào quý khách,quý khách muốn dùng gì?”Dì vừa nói vừa đưa cuốn thực đơn cho cô,giọng của dì có hơi khàn cũng có phần gấp rúc,như mừng quán bao năm qua mới có một người khách mới vào.

Tạ Yên Ninh cầm lấy thực đơn mở ra nhìn sơ”Dạ lấy cho con một mỳ xào cùng nước cam là được rồi”

“Vâng,mong cô chờ một chút sẽ có ngay”Dì nói rồi nhanh nhẹn đi vào trong làm thức ăn.

Cô ngồi xuống ghế vừa chờ vừa nhìn xung quanh.Chắc hẳng nơi đây cũng đã lâu năm rồi,nhìn mọi thứ đã quá cũ kĩ,hình như dì ấy ở một mình.Trong nhà cũng không nghe tiếng gì khác ngoài tiếng làm món ăn ra thì không nghe gì nữa cả cho nên cô đoán vậy.Chờ khoảng 15" sau thì thức ăn được bưng ra,trang trí rất đơn giản không cầu kì mùi thơm của thức ăn bung toả trong không khí làm cho bụng của cô cồn cào muốn dùng thử ngay.

Cầm đũa lên gắp một sợi mỳ lên bỏ vào trong miệng.Sợi mỳ dai dai,gia vị được ngấm vào bên trong càng làm cho người ta thực muốn thử thách vị giác,mùi vị thực sự cũng không tệ rất ngon.Cô ăn từ tốn cho đến 10" sau đã hết mỳ tay cầm ly nước cam lên uống.

Ăn cũng đã xong,uống cũng đã xong nhưng cô không đi vội ngồi nhìn chung quanh lại hướng ra ngoài nhìn.Người dì đó thấy cô vẫn còn ngồi đó ngó tay ngó đông giống như tìm gì đó thì đi ra hỏi”Cô có cần gì nữa không ạ?”

“A dạ không không cần.Ùm cháu chỉ muốn hỏi dì vài câu thôi ạ”

“Vâng quý khách cứ hỏi”Dì ôn tồn tươi cười nói.

“Dạ.Dì ơi cháu muốn hỏi,tại sao thức ăn ngon như vậy nhưng lại không một ai đến vậy ạ,nó ngon thế kia mà?”Thứ lỗi cho sự vô duyên không có văn hóa của cô nhưng thực là cô rất muốn hỏi.Thức ăn thật sự rất ngon,vị lại không chê vào đâu được nhưng tại sao lại chẳng có ai đến đây ăn cả.

Người chủ quán nghe cô hỏi thì có hơi sửng người một chút nhưng rồi cũng bình thường trở lại,dì mỉm cười có chút buồn”Một cô bé thật thà”dì nói nhỏ.

“Không giấu gì cháu.Quán này của dì cũng đã lâu năm rồi như cháu đã thấy,mọi người sống ngần đây cũng biết,thực ra thì lúc trước nó không như vậy đâu.Quán này thời đó nó rất được nhiều người biết và ủng hộ,người ra kẻ vào rất nhiều,khi ăn ai cũng tấp nập khen ngợi.Minh Kỳ là tên do ông nội của dì đặt,nó qua ba đời rồi đời nào cũng đông người biết đến nhưng không hiểu vì sao khi đến đời của dì thì lại như vậy.

Từ khi khu đô thị này được sây lại,tân tiến hơn.Dần thì khu này lại trở thành khu cao cấp nhất cho nên người ta cũng không đến đây ăn nữa mà lại vào nhà hàng,dì cũng không còn cách nào khác cũng chỉ có thể cố chịu đựng nhìn từng ngày từng ngày nó lụi tàn đi.Dì cũng định sang tháng sau sẽ bỏ quán mà trở về quê sống,không làm nữa”

Dì nói trong sự mất mát đau buồn.Quán gìn giữ bao đời nay lại bị huỷ trong tay mình ngay cả cô cũng thấy tiếc núi sự đời bất công.Nếu như cô có thể giúp được gì thì hay quá rồi...giúp được gì sao?À đúng rồi.

“Dì ơi dì cho con làm ở đây được không ạ?”Cô ánh mắt nhìn dì chân thành hỏi.

“Hả?”Dì chủ quán nghe cô hỏi thì bất ngờ.

“Con cũng đang tìm việc làm nhưng cũng không biết tìm việc gì.Cho nên dì nhận con đi,con nấu giúp dì con không cần lương cao đâu chỉ đủ dì có thể trả là được”

“Nhưng mà,...”Dì chủ quán ấp úng không biết nói gì.Quán sắp đống cửa rồi vậy mà con bé vẫn muốn vào làm sao?

“Dì à đừng từ bỏ như vậy.Biết đâu sau này con có thể giúp dì được rồi sao?”

“Chuyện đó...haizz tôi được rồi.Cũng được,nhưng dì không thể trả lương cao cho con được đâu đó”Thấy con bé quyết tâm như vậy,bà cũng không thể nào từ chối được.Con bé nhìn thật thà phúc hậu,lòng lại trong sáng như vậy chắc hẳn sau này sẽ được hạnh phúc.

“Con cảm ơn dì,vậy mai con đến làm nha.Còn đây là tiền mỳ,dì không cần thối lại cho con đâu.Con chào dì”Cô nói rồi nhanh sách túi xách đi ra ngoài mặc cho sự kêu gọi lại của dì chủ quán.Cô đưa là tờ tiền 100 nhưng mỳ thì lại chỉ có 25 thôi,cô nhanh đi để không dì ấy sẽ gọi trả lại không chịu nhận.

Sống một đời người bây giờ cô như đã có thể ngấm được câu "Cuộc đời có bao nhiêu là chuyện chẳn ngờ được" Ai cũng có số phận riêng của mình,nếu như đó là số trời đã định thì có tránh cũng không được.Ta chỉ có thể thuận theo nó mà tiếp tục sống thôi,số trời đã định cho ta sẳn cả.

Cô lại tiếp tục bắt chuyến xe đi đến tiệm thú y,nói thật bây giờ ngoài tiệm thú y ra cô không biết đi nơi nào nữa.Ở nhà hoài thì cũng chán,ra ngoài thì không biết đi đâu.Ở nơi này cô không rành cho nên sợ đi xa một bước là lạc luôn,nên đành đi đến đó thăm hai cún con vậy.

Mở cửa đi vào trong thì thấy anh bác sĩ đang sát trùng vết thương trên tay,nhìn không lớn lắm hình như là vết cắn của động vật.Cô nhìn lo lắng đi đến hỏi.

“Anh không sao chứ?”

Mặc Quân Nguyên nghe cô hỏi thì ngước lên nhìn,anh hơi bất ngờ một chút nhưng cũng bình thường trở lại,giọng ôn tồn có chút trầm của anh phát lên”Không có gì,chỉ là một vết cắn nhỏ thôi không sao”Nói rồi anh lại tiếp tục sát trùng vết thương trên tay.

“Sao lại như vậy?Không phải chúng rất quý anh sao?”Cô thắc mắc hỏi.Hôm qua cô nhìn thấy chúng đều quý anh ta như chủ của mình,sẽ không thể nào qua một đêm lại đổi tính như vậy được.

“Không phải.Là hôm nay có một người đưa một con mèo đến đây khám bệnh,nhưng con mèo này lại không thích gần người lạ cho nên khi tôi đến gần thì đã cào cho tôi một phát tiện thể cắn thêm trên tay.Vết thương cũng không sâu lắm cho nên tôi đang sát trùng”Anh không phải là loại người kiệm lời nói cho nên cũng cẩn thận kể cho cô nghe sự việc.

Tạ Yên Ninh nghe xong thì gật đầu xem như đã hiểu.Đi đến ngồi xuống ghế cận anh không xa nhìn vào vết thương trên tay”Anh không đi chích ngừa sao?Mèo cắn cũng độc lắm đó”

Anh ngước lên lần nữa nhìn cô một hồi lâu sau đó lại cuối xuống thoa thuốc,miệng nói”Tôi sẽ đi sau,cảm ơn cô đã quan tâm”

Tạ Yên Ninh hỏi một câu anh ta đáp lại một câu.Tuy không có ác ý gì nhưng cô thật muốn rủa thầm,anh ta nói thêm một câu nữa sẽ chết sao,đúng là giữa Trịnh Khương Nghị không ai hơn ai mà.Thời gian trôi qua 20" sau thì cũng xong,Mặc Quân Nguyên đứng lên đi cất thuốc vào trong tủ xong đi đến mở cửa phòng của những chó mèo,anh quay sang nhìn cô không vui không buồn nói.

“Cô đến thăm chúng thì vào đi.Tôi có việc”Anh nói rồi đi ra cho cô vào,mình thì sang phòng kế bên lấy đồ.

Cô cũng khỏi nói gì thêm nữa đi vào bên trong thăm bọn chúng.Mới có hôm qua thôi mà giờ nhìn chúng trông rất có sức sống,không ù lì giống như mới nhặt về làm cho cô một trận vui vẻ không thèm để tâm đến Mặc Quân Nguyên nữa.Hồi lâu thì nghe có tiếng xã nước "râm râm" ở phòng kế bên phát ra,Tạ Yên Ninh cũng không quan tâm chỉ nghĩ chắc anh ta đang giặt giũ gì đó.Bổng Mặc Quân Nguyên bất thình lình đi vào mở cửa chuồng ôm vài con chó đi qua phòng kế bên,anh thân đã cởi bộ blouse trắng thường ngày ra và chỉ để lại một chiếc áo sơ mi bình thường ở nhà được giặt ủi gọn gàng.Tay áo anh được xắn lên để tránh bị ướt,áo hở hai cúc trông rất quyến rũ người nhìn,dáng anh rất đẹp đẹp như người mẫu vậy.Vì anh là con lai cho nên bây giờ anh càng có sức hấp dẫn người khác nhiều hơn khi mặc một chiếc áo blouse thường.

Mặc Quân Nguyên bị nhìn lâu sinh ra cảm giác khó chịu nhăn mày lại hỏi người con gái đang nhìn mình bằng một ánh mắt không thể tưởng tượng kia”Này sao vậy?”

Tạ Yên Ninh bị hỏi bất ngờ mặt luống cuống đỏ lên chối”À không có gì,đúng rồi anh ôm chúng đi đâu vậy?”

Mặc Quân Nguyên vừa đi sang phòng kế bên vừa nói”Tắm cho chúng”

Cô gật đầu.Ùm thì ra việc mà anh ta nói là đi tắm chó hèn gì nghe tiếng nứơc chảy,trời cũng đã gần trưa lại hơi nắng lên rồi giờ mà tắm thì là thích hợp nhất.Nhưng mà,...

“Này...”Cô lật đật ôm hai chú cún chạy sang phòng kế bên.Thấy anh đang cho sữa tắm dành cho chó vào trong nước thì đi lại gần anh nói.

“Này tay anh đang bị thương như vậy.Giờ lại đụng vào nước có xà phòng không phải là sẽ càng bị nhiễm trùng để lại sẹo hay sao?Để tôi giúp anh”Cô chính là có lòng tốt muốn giúp người.Giờ tay anh ta đang bị thương,còn muốn đụng vào nước bẩn tắm chó nữa bộ muốn để bị nhiễm trùng sao!Anh ta có nhan sắc vậy,để bị sẹo thì uổng lắm.

Nói rồi đưa hai con chó con cho anh ôm.Tay giật lại chai sữa tắm chó từ tay anh ta xong để sang một bên,ôm một con chó nhỏ đáng yêu bỏ vào trong thao có pha sữa tắm sẵn mà chà tới chà lui mát xa đủ kiểu,chú chó thích thú cũng để yên cho cô mát xa hưởng thụ.

Từ nãy giờ người yên lặng nhất là Mặc Quân Nguyên,từ lúc cô đoạt lấy chai sữa tắm từ tay anh thì anh chỉ im lặng đứng nhìn mà không nói một lời nào.

Anh suy nghĩ,từ lúc 2 năm chuyển ra khỏi căn nhà đó thì đã không còn một ai quan tâm mình nữa.À không phải nói là chưa từng có ai thật lòng thật dạ quan tâm anh,những người kia quan tâm anh cũng chỉ muốn đoạt lấy thứ mà họ muốn nằm trong tay anh thôi.Hai năm qua đã không một ai nữa rồi,đơn độc một mình sống nhã nhặn hai năm nay,tự dặn lòng là sẽ không tin tưởng ai nữa không ngờ bây giờ không biết từ đâu lại có một cô gái tên Tạ Yên Ninh nhảy ra quan tâm anh trong khi mới chỉ quen biết được hai ngày.

Là một người đứng đầu Cyrus,sống 26 năm qua không phải không hiểu được lòng người.Ai tốt ai xấu,ý đồ xấu hay tốt đều nhìn ra được,người con gái trước mắt này nên nói cô quá ngốc hay quá ngây thơ đây!Giúp người mà mình chỉ mới quen được hai ngày,tin tưởng anh sẽ không làm gì cô.Nếu thực sự là một người con gái thông minh thì họ sẽ không ở cùng một người đàn ông hoàn toàn xa lạ với mình,bỡi lẽ ở nơi này có bao nhiêu là chuyện không tốt cũng có thể sảy ra nếu ta không cảnh giác.Nhưng cô thì không,hoàn toàn chẳng để tâm đến việc đó còn có ý giúp đỡ anh.

Đây là lần đầu anh có thể thấy một người không ham danh lợi không ham sắc đẹp.Chỉ là một con người bình thường có một trái tim nhân ái,muốn giúp đỡ người khác mà chẳng cần gì.Một người con gái quá ngốc quá khờ khạo chỉ biết nghĩ cho người khác.

Nhìn cô tắm cho chúng một hồi lâu thì đã chảy nhiều mồ hôi thấm mệt.Anh để hai chú cún xuống xoay người sang lấy đôi găng tay trên đầu tủ ra đeo vào rồi ngồi xuống tắm phụ cô.Tạ Yên Ninh nhìn anh mang găng tay mà lòng cồn cào,anh ta lừa cô trắn trợn như vậy?!!Cô nhăn mặt bất mản nhưng vẫn giúp anh tắm cho xong một đàn chó rồi còn phải tới một đàn mèo.

Khung cảnh nhẹ nhàng ấm áp,hai người sẽ không ai có thể thấy rằng khung cảnh ở đây có chút gì đó ái muội lẫn đẹp đẽ.Một hình ảnh ấm áp như gió xuân khiến lòng người nở rộ,hai người cùng nhau tắm cho những chú chó mèo dễ thương,một người mặt vẫn không đỗi sắc,một người thì hờn dỗi nhưng không thể tránh được hình ảnh chân thật này đẹp đến cỡ nào.

Đẹp và đáng quý trọng đến nỗi sau này sẽ có một ai đó hứa với lòng có chết cũng sẽ không thể nào quên,có chết cũng sẽ giấu nó vào tim mình.

_Ông trời rất thích trêu người,thứ ta muốn có thì chẳng thể nào bắt được,thứ ta không muốn thì lại cứ mãi đuổi theo ta_


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.