Vợ Tôi Là Người Giúp Việc

Chương 8: Vị trí quan trọng




Cô cứ ngồi bần thần không biết anh đã bưng thức ăn lên cho mình, đến khi anh bế cô lên cô mới định thần lại

- " Anh bế tôi đi đâu vậy thả tôi xuống đi" cô vùng vẫy

- " Yên nào, tôi bế em đi rửa mặt, trông em cứ như 1 con mèo ấy"

Cô hơi ngại nhưng cũng không vùng vẫy, cô nghe rõ được nhịp tim của mình đang đập loạn xạ. Cô đang tỉnh hay đang mơ. Anh khẽ đặt cô lên bồn rửa mặt, đợi cô rửa xong thì đưa khăn để cô lau. Xong xuôi anh lại bế cô vào giường. Anh cầm tô súp múc đưa vào miệng cô, mặt coi lại đỏ lên vù ngại

- " Tôi có thể tự ăn được" cô với tay lấy toi súp bị anh ngăn lại

- " Em đang là người bệnh, anh là người chăm sóc em, nên em không cần ngại. Với lại em phải thay đổi cách xưng hô đi, dù gì tôi cũng lớn hơn em tận 12 tuổi em phải xưng hô cho phải phép chứ" anh nhướng mày nói với cô

- " Vậy bây giờ gọi là chú nhá, dù gì cũng lớn hơn nhìu tuổi thế cơ mà, nhưng chú lớn như vậy không thích hợp làm người yêu của cô gái mới 18 tuổi thì phải" nói xong cô cười lớn

- " Em lại sai rồi tình yêu bây giờ đâu phân biệt tuổi tác đâu chứ, cô gái 26 còn yêu được người 62 cơ mà. Em không nghe câu Kiều nữ cặp với đại gia sao, mà đã là đại gia thì đâu có ai trẻ. Tôi thì là đại gia sẵn rồi chỉ chờ kiều nữ thôi" anh cũng vừa nói vừa trêu chọc cô

Cô không biết phản bác lại thế nào bèn nói:" sao hôm nay chú nói nhiều như vậy". Anh bất chợt hôn vào môi cô lên tiếng đe dọa: " còn gọi 1 tiếng chú là tôi sẽ hôn nát môi em". Cô lật đật che môi lại, nụ hôn đầu đời của cô diễn ra như vậy. Cô ngồi im ăn hết tô súp, uống thuốc xong cô đuổi khéo anh về phòng nhưng anh một mực không chịu, hết cách cô đành rủ anh ra vườn hoa

- " Hay là chúng ta ra vườn hoa đi "

- " Không được em đang không khỏe ra đó lạnh lắm" anh lo cho cô

- " Không sao em có mặc áo dài tay mà, em rất muốn ngửi mùi hoa quỳnh"

- " Thôi được anh bế em đi" không kịp để cô phản ứng anh đã bế bổng cô lên đu ra vườn hoa, ra đến nơi anh đặt cô lên xích đu rồi ôm cô vào lòng. Cả 2 cùng ngắm nhìn vườn hoa, chợt cô hỏi anh

- " Chuyện khi nãy anh nói với em là thật lòng" cô nhìn thẳng vào mắt anh

- " Không có nửa lời giả dối" anh cũng nhìn thẳng vào mắt cô không né tránh

- " Vậy còn chuyện của anh và Liễu tiểu thư anh tính làm sao"

- " Anh đâu có thích cô ta, anh chỉ xem cô ta như em gái thôi" anh tựa cằm lên đầu cô trả lời

- " Nhưng cô ta thích anh hơn 10 năm rồi, không lẽ 1 chút rung động anh cũng không có "

- " Không có, anh chỉ rung động với em thôi" anh ôm chặc cô hơn

- " Vậy chắc cô ấy sẽ đau lắm, sao anh không nói với cô ây"

- " Cô ấy không yếu đuối như em nghĩ đâu, anh đã có nói nhưng cô ấy không chịu hiểu thôi" anh vẫn từ tốn trả lời cô

- " Chuyện anh với em khoan hãy để người khác biết được không?" cô nhìn anh với vẻ mặt cầu xin

- " Cho anh 1 lý do" anh buông cô ra rồi nhìn cô

- " Em không muốn cho mọi người biết, em sợ mọi người sẽ nói em trèo cao, muốn 1 bước lên mây, hơn nữa em sợ dì sẽ buồn có vẻ dì rất thích Liễu tiểu thư" mi mắt cô cụp xuống mắt cô đỏ hoe

- " Không cần nghĩ đến những chuyện đó, dì sẽ hiểu cho em, còn Ý Như cứ để anh lo"

- " Nhưng từ từ hẳn nói được không, em chưa thích nghi kịp, cứ để em làm việc như mọi ngày đi"

- " Anh không muốn em cực khổ, em đã khổ nhiều rồi" anh cầm tay cô, nhìn vào bàn tay đầy vết chai

- " Không khổ, em chịu được, anh hứa với em nha" cô nhìn thẳng vào mắt anh

- " Được, theo ý em vậy" anh nuông chiều cô. Không sao mỗi lần gần cô bé này anh lạ 3 phần bất lực, 7 phần nuông chiều. Chắc có lẽ vì cô là người quan trọng trong trái tim anh

Cả 2 ngồi thêm 1 lúc nữa, thì cô mệt quá nên đã ngủ trong lòng anh. Anh nhẹ nhàng bế cô về phòng, cô bé này cũng gầy quá đi anh bế cô mà không cảm giác gì. Tới phòng anh nhẹ nhàng đặt cô xuống đắp chăn, hôn lên trán cô 1 cái r đóng cửa đi ra.

Hôm nay có lẽ là ngày anh thấy thoải mái nhất trong 20 năm qua từ ngày ba mẹ anh mất anh không còn hay cười,hay trải lòng mình với ai, nhưng hôm nay anh có thể nói hết lòng mình với cô. Có lẽ người ta nói đúng tình yêu khi đặt đúng chỗ sẽ khiến con người ta thoải mái nhất.Tuy cô chưa trả lời anh, nhưng từ những gì cô nói thì cô đã ngầm chấp nhận anh rồi.

Anh quay về thư phòng làm việc, đến hơn 2h sáng thì anh ghé qua phòng cô thấy cô đang ngủ say nên anh cũng về phòng nghỉ ngơi ngày mai anh có cuộc họp quan trọng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.