Vợ Tôi Là Người Giúp Việc

Chương 3: Có phải đã rung động?




Ân Hạ vì ngại quá mà chạy ra vườn hoa, mặt cô nóng bừng bừng cô không hiểu mình bị gì nữa. Chợt cô nhận ra vườn hoa này rất thơm, cô nhìn kĩ lại thì ra đây là hoa quỳnh, hoa này chỉ nở vào ban đêm. Mùi hương thật dễ chịu, làm cô quên hết những chuyện khi nãy xảy ra.

Bỗng dì Thìn gọi cô vào ăn cơm, cô đi vào nhà vui vẻ ngồi vào bàn ăn. Cô hỏi dì Thìn:

- " dì à tối nay con sẽ ngủ ở đâu ạ?"

- " tối nay con ngủ ở phòng cuối tầng 2, phòng đó hơi chật nên con chịu cực chút nha " dì Thìn ân cần nói

- " dạ không sao có chỗ ngủ là được rồi ạ" cô vui vẻ ăn phần cơm của mình

Ăn xong cô dọn dẹp rồi lên phòng của mình, đồ đạc của cô không nhìu chỉ có 1 balo và 1 giỏ đồ. Coi sắp xếp lại phòng mình rồi lấy đồ đi tắm. Tắm xong cũng đã 10h đêm cô đi uống ngụm rồi đi ngủ sáng mai còn phải đi học, cô vừa mở cửa ra liền bắt gặp khuôn mặt mà mình không muốn thấy nhất, cô vội cuối gầm mặt xuống lao nhanh xuống cầu thang. Vì đi nhanh quá cô vấp vào bậc cuối cùng ngã xuống đau điếng.

Khánh Thương đang đứng ngay thư phòng còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì nghe cái ầmmm,anh vội chạy lại xem thì thấy Ân Hạ nằm lăn ra đất. Anh thong dong đi xuống xem thế nào

- " cô đi đứng kiểu gì thế " anh cau có hỏi

- " tôi lỡ vấp thôi không có sao hết " cô đáp lại nhưng trong lòng lại nghĩ * không phải vì thấy anh nên mới phải chạy nhanh vậy sao *. Nhưng cô loay hoay mãi vẫn không đứng dậy được chân cô rất đau

Khánh Thương đỡ cô dậy lại ghế ngồi xem chân cô có sao không

- " không sao đâu, ngồi nghỉ 1 xíu là đi được thôi. Cậu chủ đi ngủ đi " Ân Hạ nói

Anh vẫn không nói gì lẳng lặng xem giúp cô.

- " Có vẻ là bị bong gân, không phải gãy chân " anh nói rồi đi tới tủ lạnh lấy một túi chườm đá ra đưa cho cô rồi anh đi lên thư phòng

- " cảm ơn cậu chủ " cô với lại nói.

Ân Hạ lấy túi đá chườm vào chỗ sưng nghĩ thầm * người gì mà lạnh lùng thế không biết, nhưng khi nãy nhìn gần như vậy thấy anh rất đẹp trai. Sống mũi cao thẳng, đôi mắt hai mí màu hổ phách, khuôn mặt góc cạnh. Đúng là tuyệt tác* nghĩ tới đây khóe môi cô cong lên, cảm thấy anh có chút ấm áp chứ không đáng sợ như lúc chiều. Nhưng cô chợt tỉnh táo lại, vì là người tốt thấy cô như vậy ai mà chả quan tâm. Nghĩ rồi cô cất túi đá đi lên phòng ngủ.

Anh ở thư phòng làm việc nhưng lại nhớ đến lúc cô té nhìn cũng tội nhưng cũng rất dễ thương, anh khẽ cười rồi lại làm việc.

Sáng hôm nay cô phải dậy sớm chuẩn bị ăn sáng cho dì và cậu chủ rồi còn đi học. Đúng 6h30p dì Lan dậy, cô pha cho dì tách trà rồi dọn đồ ăn lên bàn.

- " con đã làm đồ ăn sáng xong cho dì và cậu chủ rồi. Con xin phép dì con đi học, hôm nay con học 2 buổi tầm 4h chiều con về làm việc nha dì" Ân Hạ nói với dì Lan

- " ừ. Không sao con đi học đi. Ở nhà cũng đã có dì Thìn rồi"

- " dạ. Con cảm ơn dì. Thưa dì con đi học " cô vội vàng lấy cặp đi học, từ nhà dì đến trường hết 20p đi bộ. Cô đi bộ để tiết kiệm sẵn tập thể dục luôn. Với lại lương tháng này cô đã đóng tiền học và mua 1 số dụng cụ vẽ rồi, giờ cô chỉ còn lại 1 ít để phòng thân thôi không thể lãng phí được.

7h Khánh Thương dậy, anh thay vest đi xuống phòng ăn dì đã chờ sẵn anh xuống ăn sáng. Ăn xong anh chào dì rồi đến công ty. Sáng nay anh không thấy Ân Hạ nghĩ chắc cô đã đi học rồi, không biết chân cô hết đau chưa. Bỗng anh nhận ra * sao mình lại quan tâm đến cô ta nhỉ * rồi anh ngả người ra ghế day day thái dương

Đến công ty thư kí Ngô đã ra đón. Anh báo cáo tình hình với Tôn Tổng. Hôm nay có 1 cuộc họp báo cáo về việc đấu thầu cho dự án mới và cuộc gặp mặt với công ty đối tác... Anh cầm lấy ipad vừa đi vừa nghe thư kí Ngô báo cáo.

Hôm nay Ân Hạ đến trường cô đi hơi nhiều nên vết thương có vẻ hơi nhứt, đã vậy hôm nay còn có bài tập vẽ về nhà nên phải mang ống vẽ các thứ lỉnh kỉnh nên tốc độ cô đi hơi chậm. Đột nhiên đằng sau có tiếng xe bóp còi cô nhìn lại thì ra là Khánh Thương. Chiếc xe dừng lại trước mặt cô, tài xế xuống mở cửa cho cô:" mời cô lên xe, đây là lệnh của Tôn Tổng " Cô khập khễnh tiến lại thấy anh trong xe đang nhắm nghiền mắt cô cứ đứng ngây ra.

- " Còn không mau lên xe " anh lãnh đạm lên tiếng. Cô vội vàng bước lên, không hiểu sao hôm nay anh lại về sớm như vậy.

Về đến nhà cô nhanh chân bước xuống " cảm ơn cậu chủ " rồi đi cất đồ đạc để làm công việc của mình. Anh cũng lên phòng nghỉ ngơi vì hôm nay anh xử lý rất nhiều văn kiện và cảm thấy có chút không khỏe.

Ân Hạ chuẩn bị cơm nước xong xuôi cô lên mời dì Lan và anh xuống ăn. Nhưng cô gõ cửa phòng anh mãi cũng thấy anh trả lời cô nghĩ anh đang ngủ nên chạy xuống thông báo với dì Lan

- " Chắc cậu chủ đang nghỉ ngơi thưa dì, con gõ cửa nhiều lần nhưng không thấy cậu mở"

- " chắc nó mệt mỏi quá, thôi cứ để cho nó nghỉ ngơi, lại một mình thân già ăn rồi, hay con với chị Thìn cùng ngồi vào ăn với ta luôn"

- " dạ thôi, dì với dì Thìn ăn đi ạ con đi ra tưới hoa, con chưa thấy đói lắm" nói rồi Ân Hạ đi ra vườn hoa

Cô ra ngắm nhìn những đóa hoa và ngửi những mùi thơm tươi mát của hoa quỳnh. Cô không hiểu tại sao mỗi lần cô ra đây tâm trạng rất thoải mái. Cô tưới hoa xong cũng đã 8h hơn cô đi vào nhà để ăn chút gì rồi lên làm bài tập.

- " Con lên kêu cậu chủ xuống giúp dì sao giờ này rồi không thấy xuống ăn cơm, con cầm theo chìa khóa nếu không mở cửa được thì con mở cửa vào xem thử" dì Lan nói với cô

Cô nghe lời lên gõ cửa phòng anh nhưng một lúc lâu không thấy ai trả lời. Cô đành lấy chìa khóa mở vào thì thấy anh đang nằm trên giường nhưng lại gần thì thấy anh đang có vẻ rất lạnh. Cô thử sờ vào trán anh cô giật mình rụt tay lại vì quá nóng. Cô vội vàng đi xuống báo cho dì Lan.

- " dì ơi, cậu chủ bị sốt rất cao ạ "

- " sốt hả, lại làm việc quá sức rồi bỏ bữa nữa đây. chị Thìn mau gọi cho bác sĩ đến khám cho cậu chủ " dì Lan nói xong chạy lên xem sao

- " cháu nấu giúp dì một nồi cháo để lát nữa Khánh Thương dậy ăn nha " dì Lan nhờ Ân Hạ

Cô vào bếp nấu nồi cháo thịt băm, 15p sau thì bác sĩ cũng đến dì Thìn dắt bác sĩ lên phòng khám cho cậu chủ.

- " Tôn tổng do làm việc quá độ, nghỉ ngơi không hợp lí, ăn uống thất thường, nên bao tử bị loét và cơ thể suy nhược chỉ cần truyền hết chai thuốc và tẩm bổ thì sẽ không có gì đáng lo" bác sĩ nói kết quả cho dì Lan

- " Cảm ơn bác sĩ, chị Thìn tiễn bác sĩ giúp tôi. "

Bác sĩ ra về cô cũng nấu xong cháo lên xem anh tỉnh chưa để bưng cháo lên. Lên phòng thấy tay anh đang truyền dịch, dì Lan đang lau trán và cổ cho anh. Thấy cô lên dì Lan nói

- " con nấu cháo xong rồi à "

- " dạ xong rồi ạ, cậu chủ có nặng lắm không dì "

- " không sao bệnh cũ thôi, mỗi lần nó làm việc nhiều sẽ như vậy"

- " dạ, hay dì về nghỉ đi để con trông chừng cho ạ. Dì chắc cũng mệt rồi"

- " ừm ta mới vừa uống thuốc xong cũng thấy hơi buồn ngủ, con trông chừng nó giúp ta, khi nào nó dậy cho nó ăn cháo cứ 15p thay khăn cho nó 1 lần giúp ta nhé"

- " dạ vâng dì nghỉ đi ạ"

Dì Lan về phòng, tuy dì 43 tuổi nhưng do ngày trước làm việc quá độ, ăn uống không đủ dinh dưỡng nên dì hay bị tuột đường huyết thường phải uống thuốc duy trì, mỗi lần uống xong dì sẽ buồn ngủ

Cô vào phòng trông anh. Không hiểu vì sao cô lại lo lắng cho anh đến lạ, trong khi cô chỉ mới vừa gặp anh. Nhưng khi thấy anh sốt cô lại rất lo lắng, trong người cô cũng nôn nao theo. Cô không biết đó có phải là rung động hay không vì đối với một cô gái 18 tuổi,việc anh quan tâm cô, cô cảm thấy rất ấm áp. Nhưng khi nghĩ mình có lẽ đã rung động cô lại cảm thấy sợ, sợ về xuất thân của mình, sợ mình không xứng đáng có được tình yêu của anh. Cho nên cô luôn nghĩ đơn giản anh là người tốt thấy người khác khó khăn thì giúp đỡ chỉ đơn giản vậy thôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.