Vợ Tôi Là Người Giúp Việc

Chương 22: Bất Ngờ




Sáng hôm sau Khánh Thương dậy rất sớm, chuẩn bị thức ăn sáng và quần áo cho cô. Hôm nay là một ngày rất quan trọng đối với hai người

- " Vợ à, dậy thôi em" anh dịu dàng gọi cô dậy

- " Chồng à, sao anh dậy sớm vậy, đợi em làm thức ăn cho anh " cô vội vàng xuống giường

- " Không vội anh chuẩn bị xong rồi" anh véo mũi cô

- " Xong cả rồi sao, em sắp bị chồng mình chiều đến hư rồi" cô ôm lấy eo anh

- " Ăn sáng xong chúng ta sẽ đi đến 1 nơi quan trọng, em vào thay đồ đi "

- " Không nói cho em biết được sao?"

Anh lắc đầu, cô cũng ngoan ngoãn vệ sinh rồi thay đồ. Cô và anh ăn sáng xong thì lên xe đi.

CỤC DÂN CHÍNH

Xe dừng ngay cục dân chính, cô còn ngơ ngác thì anh đã dẫn cô vào bên trong

- " Chúng tôi muốn đăng kí kết hôn" anh nói với nhân viên

- " Chồng à… anh làm em bất ngờ quá" cô rưng rưng nước mắt

- " Kể từ hôm nay em sẽ chính thức làm vợ của anh, chuyện của em chính là chuyện của anh, sẽ không ai dám bắt nạt em nữa"

- " Chồng… nhưng lỡ ba mẹ không cho phép thì sao " cop thút thít nói

- " Sẽ không đâu, hiện giờ có lẽ ba mẹ gần đến nhà rồi" anh đã cho người đón ba mẹ cô lên chơi

Cô đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, cô không ngờ anh vì cô mà làm nhiều việc đến như vậy. Cả hai nhanh chóng làm thủ tục, xong xuôi cả hai cầm giấy chứng nhận chụp một tấm hình. Trong ảnh cô và anh cười rất tươi, nhìn như 1 cặp trời sinh.

Cô và anh nhanh chóng về nhà vì sợ 2 ông bà chờ lâu, họ cũng gần cả năm không gặp con gái mình rồi. Anh gửi hình anh và cô cho dì Lan và Thư kí Ngô. Nhận được hình Thư kí Ngô tự biết phải làm gì. Còn dì Lan nhìn tấm hình thì cứ tấm tắc khen mãi thôi, nhìn ngang nhìn dọc thế nào dì thấy cũng xứng đôi

***

Vừa đến nhà, cô đã thấy bóng dáng quen thuộc đang ngồi trên sofa. Cô vội xuống xe chạy nhanh vào nhà, bỏ lại anh bơ vơ trên xe

- " Ba, mẹ Ân Hạ nhớ 2 người lắm" cô chạy tới ôm chầm lấy ba mẹ mình

- " Con gái, ba mẹ cũng nhớ con lắm" ba mẹ ôm chầm lấy cô, nhìn người con gái của ông bà như thế này, ông bà đã đỡ lo phần nào

- " Ba, mẹ đi đường mệt không? Ba mẹ lên phòng nghỉ đi, con chuẩn bị bữa trưa cho 2 người" cô sợ ba mẹ mệt nên hối thúc 2 ông bà lên nghỉ

- " Ba, mẹ không mệt, được gặp con gái, thấy con gái sống hạnh phúc thế này ba mẹ không thấy mệt" mẹ cô nhỏ nhẹ nói

Cả 3 người ôm nhau mừng rỡ, nước mắt giàn dụa. Đã nửa năm rồi cô không về nhà vì bận cho bài tốt nghiệp, ông bà biết cô bận nên cũng không làm phiền, thỉnh thoảng chỉ gọi hỏi thăm 2 3 câu.

- " Ba, mẹ, 2 người đi đường vất vả rồi" anh vào nhà cúi đầu chào 2 người

- " Không vất vả, gặp được 2 con ba mẹ vui lắm" ba cô lên tiếng

Lúc này cô mới bình tĩnh, cô nhận ra có gì không đúng, tại sao ba mẹ cô và anh lại thân thiết như vậy. Cô chưa từng kể về anh cho họ nghe, và anh cũng chưa gặp ba mẹ cô lần nào. Sao lại xưng hô thân thiết đến vậy.

- " Ba mẹ, đã biết qua anh ấy sao" cô chất vấn

- " à …ừm…thì… à, thì chính chồng con là người đã liên lạc với ba mẹ, dắt ba mẹ lên đây thăm con mà" ba cô vội lấp liếm

- " Sao ba biết đây là chồng con, con chưa nói gì mà" cô lại thắc mắc

- " à… thì là cậu ấy nói, cậu ấy còn nói hôm nay 2 đứa sẽ đăng kí kết hôn " mẹ cô tiếp lời

Cô nhìn anh với ánh mắt khó hiểu, anh thì không dám nhìn cô lại lảng sang chỗ khác. Ba mẹ cô chợt lên tiếng

- " Ân Hạ ba mẹ đi đường hơi mệt, con dắt ba mẹ đến phòng nghỉ nha, già cả rồi không còn khỏe được như trước." mẹ cô xóa tan bầu không khí căng thẳng. Chuồn khỏi chỗ này chứ để cô hỏi thêm chút nữa bà không biết trả lời như thế nào.

Cô nghe ba mẹ nói vậy,tạm thời bỏ qua chuyện này, dắt ba mẹ lên phòng nghỉ ngơi. Sau đó cô chuẩn bị bữa trưa cho cả nhà. Anh theo sau xách đồ của ba mẹ lên, chờ cô đi anh nháy mắt với ba mẹ vợ, coi như chuyện giữa bọn họ vẫn chưa bị lộ.

Cả nhà trải qua một ngày vui vẻ với nhau. Cô cùng mẹ lên phòng, còn ba và anh thì đang uống trà ở phòng khách

- " Hạ nhi, cậu ấy là một người rất tốt, con nhớ phải đối xử tốt với gia đình cậu ấy nha" mẹ cô nắm lấy tay cô nói

- " Con biết mà mẹ, con luôn biết thân phận của mình mà. Hôm nay con gặp được ba mẹ con vui lắm" cô dụi vào lòng mẹ

- " Cậu ấy rất thật lòng với con, con biết không, chuyện con và cậu ấy ba mẹ biết lâu rồi, mới đầu ba mẹ rất phản đối vì nhà mình khó khăn nghèo khổ sao xứng với nhà người ta."

- " Nhưng cậu ấy cứ đến nhà năn nỉ, còn hay phụ giúp ba mẹ, dần dần ba mẹ cũng có cảm tình. Nhưng con biết đó thế giới của người gìau phức tạp lắm, ba mẹ sợ con sẽ khổ. Nhưng cậu ấy dám hứa với ba mẹ sẽ không bao giờ chịu khổ. "

- "Ngày hôm qua cậu ấy cho người xuống đón ba mẹ lên, nếu như ba mẹ thấy con không hạnh phúc thì sẽ quyết liệt phản đối mối quan hệ này, cho dù cậu ta có là ai đi chăng nữa mà làm cho con khổ ba mẹ sẽ làm hết sức mang con về với ba mẹ. "

- " Sáng nay lúc thấy con vui vẻ đi đăng kí kết hôn, ba mẹ như trút được gánh nặng trong lòng. Ba mẹ không mong con được gả cho người quyền cao chức trọng, giàu có cao sang, chỉ cần đó là người con yêu, làm cho con hạnh phúc ba mẹ sẽ không phản đối. Vì cuối cùng ba mẹ cũng sẽ rời xa con, chỉ có chồng con mới đi với con suốt đoạn đường. "

Nghe mẹ mình nói, nước mắt cô bất giác rơi, thì ra anh vì cô làm nhiều việc như vậy, vậy mà cô luôn làm cho anh lo lắng. Cô phải may mắn thế nào mới gặp được người chồng như này. Cô ôm lấy mẹ nước mắt tuôn trào

- " ba mẹ yên tâm, con sẽ thật hạnh phúc, không để cho ba mẹ phiền lòng, ba mẹ phải thật khỏe để sống thật lâu bên con "

Mẹ cô không nói gì cứ ôm con gái vào lòng, cô con gái mà ông và bà cố gắng như thế nào mới có, tuy nghèo khổ nhưng ông bà chưa bao giờ hối hận khi có cô con gái này.

Dưới phòng khách ba cô và anh đang uống trà

- " Cảm ơn cậu đã yêu thương con bé. Thấy con bé vui như vậy vợ chồng tôi mãn nguyện rồi" ba cô lên tiếng

- " Cô ấy là vợ con, nên con chỉ có thể yêu thương cô ấy thôi ạ. Ba mẹ cứ yên tâm giao cô ấy cho con, con sẽ yêu thương cô ấy thay phần của ba mẹ " anh nhìn thẳng vào ba cô nói

Ba cô không nói gì chỉ gật đầu rồi đứng dậy lên phòng. Con gái lớn rồi không thể ở bên ta mãi, huống hồ ông đâu còn đủ sức để ở bên cô con gái cưng này mãi được. Hi vọng con gái của ông một đời vui vẻ, hạnh phúc, vì nó khổ cũng nhiều rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.