Vợ Tôi Là Người Giúp Việc

Chương 29: 29: Màn Kịch Vụng Về




Một tuần sau

- " Ba à, uống miếng nước thôi, sáng giờ ba mẹ ở ngoài này lâu rồi đó" cô cầm ly nước đến chỗ ba mình

- " Đúng là có con gái thật sướng, chăm lo từng chút một bà nhỉ" ba cô cười hiền hậu

Cả gia đình cười phá lên, cuộc sống cứ yên bình êm ả trôi.

Tối đến giờ cơm mẹ cô lên tiếng

- " Con nên về thành phố chăm sóc cho chồng con đi, để thằng bé 1 mình trên đó không ổn đâu"

- " Mẹ con nói đúng đó, vợ chồng không thể xa nhau lâu đâu" ba cô cũng thêm lời

- " Nhưng con muốn ở với ba mẹ cơ" cô nũng nịu nói

- " Ba mẹ vẫn ở đây, có thể đi đâu được, hay con về chơi 1 2 ngày rồi xuống lại với ba mẹ " mẹ cô noi tiếp

- " Nhưng con không yên tâm"

Ba cô nắm tay cô vỗ vỗ " ba ở đây chờ con".

Câu nói đó làm cô rơi nước mắt.

Cô thật hạnh phúc khi cả anh và ba mẹ cô đều yêu thương, chiều chuộng cô.

Cuối cùng sau lời thuyết phục của ba mẹ cô cũng đồng ý về thăm anh.

Sáng hôm sau cô đi xe về Bắc Viên, cô không thông báo cho anh, tạo bất ngờ cho anh.

Cô đi lên phòng mở cửa, cảnh tượng trước mắt khiến cô sụp đổ.

Anh đang ở trần nằm trên giường với 1 cô gái khác.

Nhìn kĩ lại cô gái đó là Liễu Ý Như.

Cô hét lên

- " Hai người đang làm cái gì vậy?"

Tiếng la hét làm anh và Ý Như giật mình, anh mở mắt nhìn thấy cô, cô đang rơi nước mắt, kế bên anh là Ý Như.

Anh vẫn chưa ý thức được chuyện gì

- " Sao cô lại nằm ở đây " anh vội vàng xỏ đồ chạy lại chỗ Ân Hạ

- " Vợ à, anh thật sự không biết sao cô ta lại ở đây, đêm qua anh cùng với cô ta đi kí hợp đồng với đối tác…" nói tới đây anh nhận thức được gì đó, chỉ vào mặc Ý Như

- " Cô dám hạ thuốc tôi" anh nghiến răng nói với cô ta

- " Sao anh nói vậy, không phải em với anh vẫn luôn còn tình cảm sao, đêm qua rất nồng nhiệt mà" cô ta trơ trẽn nói

- " Thôi đủ rồi, cô đi ra khỏi phòng của tôi đi " Ân Hạ mất bình tĩnh mà hét lớn

- " Tôi không thể đi được, trong người tôi đang có giọt máu của họ Tôn, tôi không thể đi" cô ta vênh váo

- " Cô nói bậy, tôi và cô không hề xảy ra chuyện đó làm sao cô có thai" anh lớn giọng hỏi Ý Như

- " Anh quên rồi sao, hôm trước đám cưới anh và em đã mặn nồng ở bar X còn gì, hôm đó anh rất tuyệt đó "

Nghe câu nói đó, Ân Hạ nhớ lại ngày hôm đó anh về nhà rất muộn, còn say, có người đưa về.

Đôi mắt cô ngấn nước nhìn anh

Anh vội vàng giải thích với cô, nhưng cô đã không nghe được gì nữa, tai cô ù đi.

Cô chạy vào phòng cuối, đóng sầm cửa lại.

Khóc nghẹn, cô chỉ mới đi 1 tuần mà anh đã thèm khát đến mức dắt người phụ nữ khác về nhà, còn ngủ trên chiếc giường của cô và anh.

Chưa kể trước ngày kết hôn anh còn lén lút quan hệ bên ngoài.

Cô không dám nghĩ tới những cảnh tượng đó.

Anh quăng cho Ý Như ánh mắt căm phẫn, sau đó đuổi theo cô.

Đến phòng thấy cô khóa cửa, gọi mãi không thấy cô trả lời, anh lo lắng phá cửa vào trong thấy cô đang ngồi bó gối nước mắt giàn dụa khắp khuôn mặt

- " Ân Hạ, anh không có làm chuyện có lỗi với em, anh xin thề, anh không biết gì hết"

- " Anh không biết, có chuyện gì có thể qua mắt được Tôn tổng anh sao, bây giờ anh làm ra chuyện như vậy lại nói không biết, có hèn hạ quá không" cô vô cảm nói với anh

- " Anh thật sự không làm chuyện có lỗi với em, 3 năm nay em sống với anh em còn không hiểu anh sao.

Anh giống loại người khốn nạn đó lắm sao" anh vẫn kiên nhẫn nói với cô

Khoảng thời gian anh với cô biết nhau anh chưa hề 1 lần đòi hỏi, cũng chưa từng bỏ cô đi qua đêm, luôn báo cáo với cô mọi chuyện anh làm.

Nhưng hôm nay chứng kiến cảnh này, anh bắt cô tin anh, tin như thế nào đây

- " Tin anh, anh sẽ cho em câu trả lời thỏa đáng, tin anh được không? " anh hứa với cô

- " Em có thể bỏ qua việc anh đã quan hệ với cô ta, nhưng cô ta có thai rồi, anh tính thế nào" cô nói tim nghẹn lại, cô không thể sinh con cho anh, nhưng Ý Như thì có

- " Phá, con của anh chỉ có thể để em sinh ra" anh cương quyết nói

- " Chúng ta li hôn đi, để anh đường đường chính chính ở với cô ấy,em không thể làm hại 1 sinh linh vô tội được.

Em…em…" cô nghẹn ngào nói

- " Không, anh không muốn ly hôn, em muốn như thế nào anh cũng có thể chiều em, nhưng riêng việc này thì không.

Em có thể đánh chửi anh nhưng đừng li hôn có được không, anh không thể sống thiếu em được.

Anh dám thề với em, cô ta hãm hại anh, anh không hề làm gì cô ta hết" anh ôm cô vào lòng giải thích cho cô hiểu.

Lúc này trong đầu cô thật sự hoảng loạn, anh nói cũng không phải không có lý, lần trước anh về hoàn toàn mất nhận thức, ngủ đến tận trưa không biết gì.

Khi nãy thấy cô gương mặt anh bối rối, như còn chưa tỉnh, cô làm sao mới đúng đây.

Cô thốt ra lời ly hôn, nhưng tim cô cũng thắt lại.

Đứa bé vô tội, hơn nữa cô cũng chưa chắc có thể sinh cho anh được 1 đứa con.

- " Khánh Thương, em tin anh không phản bội em, nhưng cô ta có thai rồi, đứa bé là giọt máu của anh, nó vô tội.

Hơn nữa là em…em… cũng không thể sinh được con cho anh…anh nên đến với cô ấy để có được gia đình hoàn hảo…" nói đến đây cô nghẹn lòng, cô là đang 2 tay dâng chồng mình cho người khác.

Nước mắt cô cứ tuôn rơi

- " Không sinh được thì anh cũng không cần, cả đời anh chỉ cần Phùng Ân Hạ là đủ, con của anh chỉ có thể là em sinh ra, ngoài ra không ai đủ tư cách.

"

Chuyện cô không sinh được anh đã biết, tình cờ thấy kết quả trong tủ quần áo nên anh đã tìm hiểu.

Bệnh này không khó, chỉ cần điều trị tốt sẽ có thể mang thai.

Nhưng cô lại tuyệt vọng như vậy

Nghe cách anh nói cô biết anh đã biết chuyện của cô, đúng là không gì có thể giấu nổi anh.

Nhưng anh nói càng làm cô tủi thân, anh quá tốt với cô, khiến cô không thể nào chống cự lại anh.

Cứ để anh ôm như vậy, cô cứ vục mặt vào ngực anh mà khóc

Anh lấy điện thoại ra, bấm bấm gì đó rồi đưa cho cô xem.

Anh trích xuất camera của Bắc Viên cho cô xem, đêm qua anh về nhà với trạng thái bất tỉnh, Ý Như cho người đưa anh về phòng sau đó tự lột đồ của cô ta và anh, rồi dựng lên màn kịch này.

Cô xem đến đây khóc to hơn, là cô trách lầm anh, cô không tin tưởng anh.

- " Em trách lầm anh rồi,em sai rồi" cô nhỏ nhẹ nói

- " Anh không trách em, là anh không giữ được mình để bản thân bị người khác lợi dụng, làm em đau lòng, là anh không tốt" anh xoa đầu cô nói

- " Vợ à, chúng ta còn việc để giải quyết " anh nở nụ cười nham hiểm, hôn vào môi cô một cái.

Cô đúng là một cô vợ ngốc, suýt chút nữa đã mất đi một người đàn ông yêu thương cô rồi.

Ý Như dày công dựng lên chuyện này nhưng không ngờ anh lại cao tay như vậy, đặt cả camera trong phòng..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.