Vợ Tôi Là Người Giúp Việc

Chương 47: 47: Sảy Thai




Hôm sau lúc anh dậy là đã 9h sáng, từ lúc có vợ, ôm vợ ngủ anh luôn ngủ rất ngon, hôm nay dậy anh không thấy Ân Hạ nằm cạnh, chỗ nệm cũng đã không còn hơi ấm.

Anh chạy vào nhà vệ sinh cũng không thấy Ân Hạ, chạy ra phòng khách đang thấy cô ngồi trước laptop

- " Anh dậy rồi sao, thay đồ rồi chũng ta ăn sáng" cô ngẩng mặt, bỏ cặp kính cận ra nhìn anh

- " Sao em dậy sớm, không gọi anh dậy"

- " Thấy anh ngủ ngon nên em không nỡ, em còn 2 trang số liệu nữa thôi, anh thay đồ rồi ăn sáng"

Anh đi đến chỗ cô, ôm cô vào lòng, hôn lên đ ỉnh đầu cô

- " Em không cần vì anh khổ như vậy, Anh không muốn vợ anh phải khổ " anh âu yếm nói

- " Không khổ, lâu rồi em không vẽ sẽ vẽ không đẹp, xem như là em luyện tay thôi.

Giúp được anh cũng như giúp em vậy, anh là người nuôi em mà, anh phá sản sao nuôi em nổi " cô ngẩng mặt, tinh nghịch véo mũi anh

- " Em xem thường công ty anh vậy sao, anh nuôi em được đến năm em 100 tuổi " anh xoa đầu cô

Cả căn phòng tràn ngập tiếng cười, sau bao nhiêu biến cố anh và cô không hề rạn nứt tình cảm mà còn yêu thương nhau hơn.

Vì anh cho cô đủ 1 sự tin tưởng, còn cô cho anh đủ 1 sự bình yên.

Dùng bữa sáng xong 2 vợ chồng quyến luyến tạm biệt nhau, không quên trao những nụ hôn nồng thắm.

Anh còn không quên dặn cô phải ở trong nhà, có việc phải báo anh liền.

Cô gật đầu tiễn anh ra cửa, cô muốn đi thêm nhưng anh không cho, sợ bị phát hiện.

Đến công ty, anh gọi về Bắc Viên, người hầu báo cả tuần nay Ý Như không về, cũng không gọi đt thông báo.

Cúp máy anh gọi cho cô ta

ring…ring…ring…

Ý Như đang ân ái cùng Đoàn Chu, căn bản không nghe thấy điện thoại.

Tiếng điện thoại reo không ngớt, cô ta đành đến mở điện thoại ra xem ai gọi, bất ngờ Liễu gia gọi đến cho cô.

- " Alo, có việc gì nói nhanh lên " cô bực dọc trả lời

- " Tiểu thư, lão gia không qua khỏi, tiểu thư mau chóng về gặp lão gia lần cuối đi" quản gia bên này vừa khóc vừa nói

Như sét đánh giữa trời quang, Ý Như đứng không vững, cô rơi cả điện thoại, nước mắt rơi không ngừng.

Cô vội vội vàng vàng chỉnh lại quần áo, chạy nhanh về nhà.

Ba cô, người thân duy nhất của cô sắp rời bỏ cô mà đi.

Tuy cô hận ông vì đã đưa người đàn bà khác về thay thế mẹ cô,nhưng cô chỉ có 1 mình ông là ba, ông cũng chỉ có 1 mình cô là con.

Máu mủ tình thâm sau lại không đau lòng được.

Suốt cả đường đi, nước mắt cô liên tục rơi, chưa bao giờ bản thân cô yếu đuối, nhợt nhạt đến như vậy

Bước vào Liễu gia, một màu tang thương bao trùm cả căn nhà, cô lê đôi chân nặng nề vào trong, ba cô đang nằm bất động tại đó, mặt mày tái nhợt, toàn thân không còn chút hơi ấm.

Cô chạy đến ôm ba mình khóc nức nở, khóc thương tâm.

Từ xa, Y Hoa đi lại, tát cho Ý Như 1 cái

- " Bà bị điên sao?" cô ta ôm mặt, la hét hỏi Y Hoa

- " Ai mới làm cho người khác điên, thân là con gái, 1 ngày chăm ba mình cũng không có, đã vậy còn lăng loàn trắc nết, đến nỗi bị người khác chụp hình, ba cô vì xem được những tấm hình những đoạn phim mà sốc đến hôn mê sâu rồi ra đi.

Cô nghĩ ai là kẻ điên" bà ta tức giận kể tội Ý Như

- " Không thể, làm sao như thế được, ba sẽ không bao giờ thấy được " cô ta lắc đầu tự an ủi bản thân

- " Phàm là những việc mình làm, làm sao không ai không biết, cô càng muốn giấu nó càng dễ dàng bại lộ.

Cô muốn hỏi thì đi hỏi Tôn Khánh Thương đi"

- " Anh ấy làm sao biết được chứ, tôi còn đang mang thai con anh ấy mà "

- " Mang thai? Trong thời gian cô lo ăn chơi sa đọa thì công ty của ba cô bị Khánh Thương mua lại 50% cổ phần, Liễu thị e là phải đổi chủ rồi, cô tưởng hắn ta yêu cô sao" Y Hoa chất vấn Ý Như

Cô ta ngờ vực không hiểu chuyện gì xảy ra, Khánh Thương đang suy sụp sao có thể mua cổ phần gia đình cô, hơn nữa Đoàn Chu hứa sẽ giúp Liễu thị mà.

Sao lại như thế được.

Đang miên man trong luồng suy nghĩ, chợt cô bị Y Hoa đẩy ra ngoài

- " Từ nay cô không còn là Liễu tiểu thư nữa, cô mau đi ra khỏi nơi này đi, đối với nơi này cô chỉ là người đã phá hoại Liễu thị thôi" bà ta nói rồi quay lưng đi, không thèm nhìn lấy cô ta

Bị bà ta xô ngã, Ý Như nằm sõng soài dưới đất, bụng cô đau nhói, bên dưới cô thấy ươn ướt, cảm giác không lành ập tới, cô vội lấy điện thoại gọi cho Khánh Thương báo tình hình

Bên này Khánh Thương đang ngồi xem bản thiết kế của Ân Hạ, đúng là vợ anh rất giỏi, bản thiết kế này còn hoàn chỉnh và đẹp hơn lần trước, dự toán lại rẻ hơn lầm trước 1 chút.

Đúng là khi đưa bản vẽ này chắc chắn ngài tổng thống sẽ thích.

Chuông điện thoại vang lên, nhìn vào tên Ý Như, anh chán ghét không muốn bắt máy, vì khi nãy anh gọi cô ta, cô ta còn không nhấc máy.

Nhưng anh vẫn bắt máy xem cô ta muốn nói gì.

- " Có chuyện gì?"

- " Thương, cứu em, bụng em đau lắm" cô ta ra sức cầu xin

- " Cô đang ở đâu?" anh chán nản hỏi, để xem cô ta lại muốn giở trò gì

- " Liễu gia, anh mau đến đi, con chúng ta …hức hức" cô ta nói rồi ngất xỉu, điện thoại rơi vào im lặng.

Anh cho người đến Liễu gia, đón cô ta đến bệnh viện, anh sắp xếp công việc sẽ đến sau

Đến nơi, thuộc hạ thông báo cho anh về tình hình Liễu Ý Như

- " Tôn tổng, Liễu tiểu thư bị xảy thai, mất máu quá nhiều nên ngất xỉu, đã xét nghiệm ADN không phải của anh, trong máu của cô ta còn có nồng độ chất k1ch thích cao.

Và Liễu lão gia sáng nay đã qua đời" thuộc hạ báo thông tin và đưa hồ sơ cho anh

- " Vì sao xảy thai?"

- " Là do Liễu phu nhân đẩy ngã, cái thai không ổn định kèm theo va chạm mạnh nên không giữ được "

- " Được rồi lui đi"

Cầm giấy tờ trên tay, anh đã rất nhiều lầm cho Ý Như cơ hội, nhưng cô ta vẫn muốn đi theo con đường này, anh cũng hết cách.

Bây giờ chứng cứ đầy đủ, xem ra Ý Như cô muốn thoát cũng không được.

Anh nhìn cô ta nở nụ cười khinh bỉ rồi rời đi.

…—Không ai cấm mình chọn sai đường…

…Nhưng khi phát hiện mình sai đường thì cách mình đối mặt như thế nào mới quan trọng—.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.