Vợ Tôi Là Đại Minh Tinh

Chương 60: 60: Thu Phục Bà Chằn




《 TẬP ĐOÀN VŨ PHONG 》

Văn phòng chủ tịch ở Vũ Phong trước nay đều tĩnh lặng, luôn trong bầu không khí nhạt nhẽo nghiêm trang, nhưng từ ngày Thừa Mạnh Quân tới thay Trình Hạo Phong đảm nhiệm chức vụ Chủ Tịch tạm thời thì thay đổi hẳn 360 độ.

Nếu trước đây Trình Hạo Phong luôn lạnh lùng giải quyết công việc thì Thừa Mạnh Quân lại ngược lại hoàn toàn, lúc thì anh vui vẻ lúc thì ủ rũ chán nản.

Đặc biệt là những ngày tâm trạng vô cùng tồi tệ như hôm nay.

" Có chuyện gì mà gọi anh về gấp vậy?"

Trình Hạo Phong vừa vào tới đã lên tiếng ngay lập tức rồi tới sô pha ngồi xuống rót trà, nhấp một ngụm nhỏ sau đó mới nhìn về phía Thừa Mạnh Quân đang mang cái bộ mặt sầu não ngồi bên bàn làm việc.

" Thừa Mạnh Quân, em làm sao vậy? Chuyện gì mà khiến em cau mày nhăn mặt như chó bị mất xương thế?"

" Lần này em xong đời rồi, có nhảy xuống sông Hoàng Hà tám mươi lần cũng không rửa sạch nỗi oan ức.

Anh xem có cách gì giúp em với..."

Thừa Mạnh Quân muốn khóc cũng không được mà cười cũng không xong, chỉ biết lao nhanh về phía Trình Hạo Phong mà kể lể.

" Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, từ khi nào em lại trở nên dài dòng vậy hả, anh không có nhiều thời gian cho em đâu, mau đi vào vấn đề chính đi."

Trình Hạo Phong đặt ly trà xuống bàn với thái độ chẳng mấy kiên nhẫn nhíu mày nhìn Thừa Mạnh Quân.

Còn Thừa Mạnh Quân thì rũ rượi như cũ, anh ngã tự do ra thành ghế rồi chán nản lên tiếng.

" Em bị gài bẫy.

Giờ người ta đòi kiện em, thanh danh trong sáng, một nam tử hán đại trượng phu tất cả đều mất sạch sẽ chỉ sau một đêm."

" Tóm lại thì em có nói thẳng ra không? Không thì anh đi đây."

Trình Hạo Phong thẳng thắn bỏ lại một câu rồi thẳng thừng đứng dậy, anh đâu có dư thời gian mà ở đây đôi co mấy chuyện chẳng đầu chẳng đuôi với cái tên dở hơi này chứ.

" Tối qua em ngủ cùng Hạ Tiểu Hi, sáng nay cô ta đòi kiện em đến mức thân bại danh liệt mới thôi, anh mà không cứu em thì không có ai làm việc cho anh nữa đâu."

Cuối cùng thì vấn đề mấu chốt cũng được nói ra, níu kéo được bước chân của Trình Hạo Phong.

Anh quay lại ngồi xuống đối diện với Thừa Mạnh Quân rồi nói.

" Tại sao lại ngủ cùng nhau? Hai người mới gặp mặt có một lần, đừng nói là em yêu người ta quá cầm lòng không nổi nên ra tay bắt cóc người ta về làm của riêng đó chứ?"

" Nếu em mà bắt cóc thì làm gì để cô ta có cơ hội đòi kiện em.

Chuyện là tối qua trên đường đi làm về em thấy cô ta bị một nhóm côn đồ đuổi bắt nên ra tay "anh hùng cứu mỹ nhân", trong cơn phấn khích em không đưa người ta về nhà mà lại đi thẳng tới biệt thự của em.

Sau đó thì..."

" Sau đó thì không nở để người ta đi nên bày trò giữ ở lại.

Đúng không?"

Bị Trình Hạo Phong nói trúng tim đen Thừa Mạnh Quân nhất thời bối rối nhưng rất nhanh sau liền lấy lại sự phấn chấn tiếp tục giải bày.

" Đúng là em có ý muốn giữ cô ta ở lại nhưng hoàn toàn không có ý đồ gì khác hết.

Với lại một phần là vì thấy trong người không khỏe nên lười đưa cô ta về, anh cũng biết em có chứng đau đầu kinh niên mà, mỗi khi tái phát thì rất khó chịu cho nên uống thuốc xong không lâu sau thì đã ngủ say đến mức không biết gì rồi.

Ai mà ngờ lão Trương lại đưa cô ta tới phòng ngủ của em đâu."

Nhìn điệu bộ dở khóc dở cười của Thừa Mạnh Quân khiến Trình Hạo Phong cảm thấy rất buồn cười nhưng phải cố đè nén lại rồi nghiêm túc đưa ra hướng giải quyết cho cậu em phiền toái của mình.

" Đây là lần đầu tiên em đưa phụ nữ về nhà, còn đề nghị giữ người ở lại?"

" Đúng rồi, trước giờ em làm gì có bạn gái đâu mà đưa về."

" Vậy là đúng rồi.

Lão Trương tưởng Hạ Tiểu Hi là bạn gái của em nên mới đưa tới phòng em, đẩy thuyền giúp em một đoạn, lão ấy cũng tâm lý quá đó chứ."

" Em còn lâu mới thèm cùng thuyền với cái bà chằn đó, tóm lại là em bị oan, rõ ràng là không hề làm gì nhưng cô ta cứ nói em ức hiếp rồi còn đòi kiện em, anh phải giúp em nếu không sự trong trắng em gìn giữ suốt 26 năm qua sẽ mất sạch thôi."

Trình Hạo Phong nhoẻn miệng cười, anh đặt tay lên thành ghế, ngón trỏ gõ từng nhịp nhẹ nhàng trên mặt da bọc nệm của chiếc sô pha sang trọng.

Ánh mắt nhìn Thừa Mạnh Quân dần hiện lên những tia ma mãnh, quỷ quyệt.

" Anh thì có cách rồi đó nhưng phải xem em có thật lòng không mới được."

Thừa Mạnh Quân vui mừng như cá gặp nước, liền bật người ngồi dậy nôn nóng lên tiếng.

" Anh mau nói đi, là cách gì?"

Trình Hạo Phong nhếch môi cười đắc ý rồi lại bắt đầu vòng vo.

" Trước tiên phải hỏi em câu này trước đã."

" Thì anh hỏi đi, từ khi nào anh cũng bắt đầu lòng vòng vậy? Nói nhanh nói nhanh."

" Được.

Thế em có thích Hạ Tiểu Hi không? Không trả lời thật lòng là anh không giúp đâu nhé."

Thừa Mạnh Quân đơ ra sau câu hỏi của Trình Hạo Phong.

Anh có thích Hạ Tiểu Hi không á? Nếu nói không thì chính là đang dối lòng rồi, rõ ràng anh có cảm xúc rất đặc biệt khi ở bên cạnh Hạ Tiểu Hi, nói chính xác là đã bị trúng tiếng sét ái tình ngay lần gặp gỡ đầu tiên, nhưng vì biết cô đã có người trong lòng nên anh mới không dám tơ tưởng đến.

" Sao, không trả lời, vậy là có?"

Trình Hạo Phong nhướng mày nhìn Thừa Mạnh Quân, trực tiếp thăm dò câu trả lời mà chẳng cần đợi anh ta đáp trả.

Thừa Mạnh Quân vẫn im lặng, sau đó là cái gật đầu chẳng có chút tự tin rồi mới trầm giọng lên tiếng

" Nhưng cô ấy thích Mặc Thiên."

" Chuyện đó không quan trọng.

Cái tên Mặc Thiên đó căn bản là không để ý đến Hạ Tiểu Hi mà vẫn còn tơ tưởng đến chị dâu của em.

Người như hắn không đáng có được tình yêu chân thành từ Hạ Tiểu Hi."

Nghe Trình Hạo Phong nói xong Thừa Mạnh Quân đã phần nào hiểu được mọi chuyện, anh gật gật đầu tỏ vẻ đã nắm bắt được vấn đề rồi nói:

" Hóa ra là yêu đơn phương.

Vậy nếu em đến thì không phải là người thứ ba chen ngang tình cảm của họ đúng chứ?"

" Dĩ nhiên."

Trình Hạo Phong nhún vai thản nhiên trả lời.

Đây là cơ hội tốt mà trời ban cho thì anh làm sao có thể để yên cho cái tên tiểu tử Mặc Thiên kia khi dám động tay động chân còn luôn tơ tưởng đến bảo bối của mình chứ.

Người yêu mình ngay bên cạnh thì lại không biết trân trọng mà cứ đi cưỡng cầu tình cảm từ một người khác còn nhẫn tâm tổn thương một cô gái đơn thuần như Hạ Tiểu Hi.

Nếu không để anh ta nếm thử mùi vị mất mát trong tình yêu thì quá thiệt thòi rồi.

" Thế cho nên, em nên biết tận dụng cơ hội này làm cái cớ để bám theo người ta đi.

An Kỳ còn đang chờ, anh đi đây."

Nói xong Trình Hạo Phong đứng dậy đút một tay vào túi quần rồi ung dung rời khỏi phòng làm việc.

Bỏ lại người anh em vẫn đang ngồi ngẩn ra đó trầm ngâm suy nghĩ.

.

truyện tiên hiệp hay

" Mình thật sự có cơ hội sao? Bà chằn, em cứ đợi đó, Thừa Mạnh Quân tôi nhất định sẽ thu phục được em.".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.