Vợ Tôi Là Đại Minh Tinh

Chương 57: 57: Ở Lại Qua Đêm




Chiếc xe Lexus LC mui trần màu trắng đang thong thả lăn bánh trên phường phố tấp nập.

Hôm nay cảm thấy trong người không được khỏe lắm nên Thừa Mạnh Quân quyết định về nhà nghỉ ngơi sớm, anh cho xe di chuyển chậm rãi vừa đi vừa hóng tí gió trời để thư giãn đầu óc.

Đột nhiên phía đối diện hình ảnh một cô gái trông khá quen mắt đang hối hả chạy cứ như đang bị ai đuổi bắt khiến Thừa Mạnh Quân thoáng cau mày.

" Người đó chẳng phải Hạ Tiểu Hi sao?"

Sau khi đã nhận định chính xác cô gái đó là Hạ Tiểu Hi, Thừa Mạnh Quân liền cho xe quay lại.

Từ phía sau đi tới đúng là có hơn chục tên bậm trợn đang đuổi theo Hạ Tiểu Hi, anh nhanh chóng lái xe tiến tới chắn phía trước Hạ Tiểu Hi khiến cô giật bắn người hoảng sợ.

" Lên xe đi."

Hạ Tiểu Hi nhìn người thanh niên trên xe tuy cảm thấy đã từng gặp qua một lần nhưng không thể nhớ ra là gặp ở đâu nên cô vẫn chần chừ không dám lên, cho đến khi đám người kia sắp đuổi tới cô mới nhắm mắt làm liều leo lên xe trước rồi mọi chuyện tính sau.

Hạ Tiểu Hi vừa yên vị trên ghế phụ lái xong, Thừa Mạnh Quân đã lập tức đạp ga vòng xe lại rồi đi thẳng một mạch về nhà mình.

Suốt dọc đường Hạ Tiểu Hi nhiều lần muốn lên tiếng hỏi anh là ai, và gặp mình khi nào nhưng hết lần này đến lần khác đều không thể mở miệng được vì tốc độ Thừa Mạnh Quân đang đi là vô cùng nhanh.

Xe mui trần vận hành với tốc độ kinh hoàng cộng thêm lần đầu tiên được ngồi xe ô tô kiểu này nên Hạ Tiểu Hi cảm thấy không quen, còn thêm cả trong người lại có hơi men nên rất nhanh cô đã cảm thấy choáng váng.

Hai tay cô bám chặt vào thành cửa để giữ thăng bằng, trong lòng lúc này chỉ thầm cầu khẩn cái tên ác ôn kia nhanh chóng dừng xe lại nếu không chỉ sợ e là cô sắp không trụ nổi nữa.

Ngồi trên chiếc xe "siêu tốc " hơn mười phút cuối cùng thì nó cũng có dấu hiệu giảm tốc độ.

Tuy đầu óc Hạ Tiểu Hi đã quay cuồng nhưng lúc này cô vẫn có thể nhận biết được rằng người thanh niên kia đang đưa cô tới một căn biệt thự xa hoa, có trang viên rộng lớn, mới nhìn sơ qua đã biết chủ nhân nơi đây là nhân vật không hề tầm thường.

Chiếc Lexus LC lăn bánh dần chậm lại rồi dừng hẳn trong sân cỏ rộng rãi, thoáng đãng.

Một bầu không khí tĩnh lặng bao vây hai con người đang ngồi trong xe.

Hạ Tiểu Hi sau vài phút bình ổn lại tinh thần mới quay qua nhìn người đàn ông đang ngồi bên cạnh mình.

" Anh là ai?"

Ba từ ngắn gọn, xúc tích của Hạ Tiểu Hi suýt nữa thì khiến Thừa Mạnh Quân sặc cả nước bọt.

Không biết anh là ai, vậy mà dám trèo lên xe để người ta đưa đi, xem ra lá gan của cô nàng này cũng lớn lắm chứ.

" Cô không biết tôi, vậy sao dám lên xe để tôi đưa đi?"

" Thì tôi thấy anh quen quen nhưng không nhớ ra là đã từng gặp ở đâu thôi, vậy giờ anh nói cho tôi biết đi.

Anh là ai?"

Nghe xong mấy lời ngây ngô của Hạ Tiểu Hi, một lần nữa Thừa Mạnh Quân chỉ biết đỡ trán, lắc đầu chịu thua.

" Tôi là Thừa Mạnh Quân, em kết nghĩa với Trình Hạo Phong bạn trai của chị An Kỳ, bạn thân của cô đó.

Chúng ta từng gặp nhau hôm chị dâu nằm viện, tôi nhớ không lầm thì hôm đó còn có một người nữa, mà người đó hình như cũng thích chị dâu thì phải."

" Ừ, người đó cũng là người tôi thích."

Hạ Tiểu Hi cúi mặt, không nghĩ ngợi gì mà đáp trả Thừa Mạnh Quân ngay lập tức, đến khi nhận định lại những gì bản thân mình vừa nói gì thì đã quá muộn.

Cô quay qua nhìn thì không thấy Thừa Mạnh Quân đâu nữa khiến tâm hồn bé nhỏ thoáng giật mình, hoảng sợ.

" Cái tên này, nhanh như vậy đã đi rồi...!Còn mình thì sao đây?"

Hạ Tiểu Hi xụ mặt, tự làu bàu một mình rồi xuống xe.

" Tiểu thư xin dừng bước.

"

Hạ Tiểu Hi vừa định tìm đường ra ngoài đón taxi về thì từ đằng xa một người đàn ông tầm hơn 50 tuổi đang tiến tới khiến cô phải dừng lại, đảo mắt nhìn xung quanh để xác định có đúng là ông ấy đang gọi mình không cô mới đứng im chờ ông đi tới.

" Đêm cũng khuya rồi, thiếu gia tôi có lời mời tiểu thư ở lại, sáng mai hãy về.

Vì cậu ấy không được khỏe nên không thể đưa tiểu thư về được.

Đường ở đây vắng vẻ nên cũng không có taxi để người đón đâu."

" Ở lại đây qua đêm sao? Không được không được."

Hạ Tiểu Hi nhanh chóng phản ứng mạnh, cô xua xua tay không đồng ý với lời đề nghị của quản gia Trương.

" Nhưng đã khuya rồi một mình tiểu thư ra đường sẽ rất nguy hiểm."

Hạ Tiểu Hi cau mày suy nghĩ, cô nhớ lại chuyện ở quán nhậu, nhớ tới đám côn đồ xấu xa kia thì lại cảm thấy lo sợ, nhưng nếu không đi thì ở lại đây liệu có an toàn không?

" An Kỳ...!đúng rồi mình phải gọi điện cầu cứu cậu ấy mới được."

Cô tự lẩm bẩm một mình xong rồi mới quay qua nhìn quản gia Trương khẽ cười gượng gạo rồi nói.

" Bác chờ cháu gọi điện thoại cho bạn một chút nhé."

" Tiểu thư cứ tự nhiên."

Quản gia Trương điềm đạm trả lời rồi tự động cách xa Hạ Tiểu Hi thể hiện phép lịch sự tối thiểu.

Hạ Tiểu Hi nhanh chóng bấm số gọi cho An Kỳ nhưng đầu dây bên kia liên tục truyền tới giọng của nhân viên chăm sóc khách hàng báo thuê bao người nhận hiện đang bận.

Cô gọi hơn ba cuộc nhưng đều không liên lạc được với An Kỳ nên đành phải đưa ra quyết định liều lĩnh một lần nữa.

"Ở lại đây ít ra còn có nhiều khả năng an toàn hơn là một thân một mình ra đường vào giờ này.

Vả lại trông dáng vẻ của Thừa Mạnh Quân cũng không có nét gì xấu xa chắc anh ta sẽ không giở trò gì đâu."

Sau một chuỗi suy nghĩ đấu tranh trong đầu cuối cùng thì Hạ Tiểu Hi cũng chọn ở lại, cô đi đến chỗ quản gia Trương khẽ nói.

" Vậy phiền bác đưa cháu vào trong nha."

" Được, mời tiểu thư theo tôi."

Quản gia Trương ôn nhu trả lời rồi đi trước dẫn đường cho Hạ Tiểu Hi.

Bước vào trong, đập vào mắt Hạ Tiểu Hi là một gian phòng khách rộng lớn xa hoa, tráng lệ.

Mọi đồ vật được thiết kế sang trọng, thể hiện được sự đẳng cấp cao quý của chủ sở hữu.

Đi qua dãy cầu thang dài lên tới lầu hai, quản gia Trương dừng trước một căn phòng có bề mặt cửa khá lớn rồi mới quay lại trầm giọng lên tiếng.

" Đây là phòng của tiểu thư.

Cô vào nghỉ ngơi sớm nhé, cần gì cứ nhấn chuông gọi tôi."

" Dạ không cần đâu.

Bác cứ nghỉ ngơi đi.

Còn Thừa Mạnh Quân, anh ấy..."

" Thiếu gia hơi mệt nên về phòng nghỉ ngơi rồi, tiểu thư cứ yên tâm nghỉ ngơi sẽ không ai quấy rầy người đâu."

" Dạ.

Cảm ơn bác."

Hạ Tiểu Hi cúi nhẹ đầu chào quản gia Trương rồi nhìn theo bóng ông cho đến khi khuất sau dãy cầu thang cô mới vào phòng.

Trong phòng tối om, không có đèn, chỉ có chút ánh sáng mờ nhạt từ ánh trăng rọi qua khung cửa sổ.

Hạ Tiểu Hi cũng không có ý định tham quan phòng ngủ nên cô chẳng thèm mở đèn, sau khi đã xác định được ví trí giường ngủ cô liền leo lên.

Vì trong người có chút hơi men, lại thêm vừa rồi bị rượt đuổi khiến cơ thể cảm thấy mệt mỏi nên rất nhanh sau đó Hạ Tiểu Hi đã chìm vào giấc ngủ mà không hề hay biết bên cạnh mình đang tồn tại ai đó..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.