Tĩnh Di ngại ngùng liền kéo tay Bạch Vân đứng dậy rồi nói với Lạc Uyển đang ngồi đối diện:"Em và Bạch Vân xin phép lên phòng nghỉ ngơi, chị cũng nghỉ ngơi đi ạ"
"Này nếu bạn có nóng quá em nhớ đưa vài bộ đồ của mình nhé"
Tĩnh Di vừa kéo tay Bạch Vân đi vừa nói:"Em sẽ đối đãi thật chu đáo với Bạch Vân, chị cứ yên tâm"
Lạc Uyển gật đầu rồi cũng mau chóng nghỉ ngơi để lấy sức trưa đi làm đến chiều, chiều đi làm đến khuya.
Tĩnh Di đã có khuyên cô nên bỏ bớt một công việc để có thời gian thư giãn nhưng cô quyết không chịu và cho rằng việc đó là tự làm lãng phí thời gian của chính mình.
...
Bạch Vân vào phòng Tĩnh Di vừa thấy giường đã ngã lưng xuống ngay mà không ngần ngại.
Cô thoải mái lăn qua lăn lại rồi nói:
"Êm ái thật đấy"
Tĩnh Di ngồi xuống giường nhìn Bạch Vân trả lời:"Lúc trước tớ sống cơ cực lắm, chẳng được giống như bây giờ đâu"
Bạch Vân nghe xong liền đưa mắt nhìn Tĩnh Di tò mò, kéo Tĩnh Di nằm xuống bên cạnh mình rồi nói:"Này, cậu có thể kể cho tớ nghe được không?"
Cô gật đầu:"Lúc trước tớ sống ở một phòng trọ cũ, nơi đó cũ lắm rồi.
Mà phòng trọ của tớ lại là giá thấp nhất thì cậu cũng hiểu nó ra sao rồi đấy, lâu lâu thì lại cúp điện, lâu lâu thì cháy ổ điện, còn hứng lên thì cúp nước.
Mọi thứ đều không hoàn hảo nhưng với tớ có nơi để ở thì đó là một sự may mắn.
Nhưng lúc đó tớ chỉ sống một mình thôi, mọi chuyện đều phải tự xoay sở, không một ai bên cạnh"
Bạch Vân:"Vậy thì khi gặp chị Lạc Uyển thì mọi thứ thay đổi 360 độ sao?"
Cô cười phì:"Cũng có thể nói là như vậy, từ khi tớ gặp chị ấy thì mọi chuyện đều không cần phải gánh vác một mình, lúc nào cũng có người bên cạnh san sẻ, an ủi những lúc gục ngã.
Và sau những giờ đi làm căng thẳng mệt mỏi trở về nhà, tớ không còn cảm giác lạnh ngắt, trống rỗng nữa mà thay vào đó là sự ấm áp, thoải mái và mọi thứ rất hoàn hảo.
Chẳng lo đèn chập chờn hay không có nước để sử dụng"
"Vậy cậu có cảm giác gì khi ở gần chị ấy không?"
Cô suy ngẫm một lúc rồi đáp:"An toàn và thoải mái, ấm áp"
Bạch Vân đưa tay lên vuốt tóc, vừa suy nghĩ vừa rặn từng chữ:"Nhưng cậu và chị ấy cũng chỉ là vô tình quen biết, không có quan hệ máu mủ.
Chẳng lẽ cậu có tình cảm với chị ấy?"
Tĩnh Di nhéo mũi Bạch Vân khiến cô phải la lên, đến khi mũi Bạch Vân đỏ như trái cà chua cô mới chịu buông:"Cậu thôi suy nghĩ lung tung đi, chẳng qua đó giờ tớ chưa từng được nhận những thứ tình cảm vốn có đó nên tớ mới cảm thấy như vậy"
Bạch Vân tán thành gật đầu:"Lời cậu nói cũng có lý"
Tĩnh Di nằm nghịch trên giường một lúc, chợt nhớ ra vấn đề chính hẹn Bạch Vân ra ăn cơm trưa, cô quay phắt người sang Bạch Vân, tròn mắt nhìn:
"Này còn chuyện của cậu là như thế nào? Cậu cứ hỏi chuyện của tớ làm tớ quên khuấy mất"
Khi hỏi chuyện của người khác thì vẻ mặt cô lúc nào cũng tò mò và hăng hái, còn khi nói đến chuyện của bản thân mình cô liền xìu xuống, giọng nói cũng trở nên ấp úng e dè hơn:"Chuyện của tớ thế nào là như thế nào?"
"Cậu như vậy thì tớ sẽ không ngần ngại mà hỏi thẳng, cậu thích chị An An có đúng như vậy không?"
Bạch Vân đỏ mặt ấp úng:"Cậu có cần phải thẳng thắn như vậy không chứ, gượng thật đấy"
Tĩnh Di cười cười chọc ghẹo:"Vậy thì nói tớ biết xem nào có phải là như thế không?"
Tĩnh Di đã hỏi đến nước này thì cô cũng không có đường lui, bất đắc dĩ gật đầu:"Đúng vậy"
"Chuyện là như thế nào, kể tớ nghe xem nào"
Bạch Vân vì cảm thấy gượng nên khi kể không nhìn trực tiếp vào Tĩnh Di nên cô nhìn lên trần nhà rồi bắt đầu nói:"Cậu cũng thấy đó, chị Hảo An là một người phóng khoáng và rất dễ gần, chị ấy đối xử với mọi người đều tốt như nhau nhưng không hiểu sao tớ lại cảm thấy có gì đó rất lạ"
"Lạ như thế nào?"- Tĩnh Di gặng hỏi
"Cảm giác chị ấy đối xử với tớ đặc biệt hơn cách đối xử với mọi người"