Vô Tình Ghé Ngang Tim Em

Chương 82: Chương 82




Tĩnh Di ngắm nghía bàn thức ăn, miệng nuốt nước bọt liên tục.

Lạc Uyển thấy vậy liền nói:

"Các em cứ ăn tự nhiên, để chị lấy nước ép cho"

Tĩnh Di gật gù:"Ngày đầu tiên em dẫn bạn đến nhà mà chị đã đại một mâm thịnh soạn như thế này rồi, sau này em sẽ dắt bạn đến thường xuyên hơn nhé"

Lạc Uyển đặt hai ly nước em xuống bàn, Tĩnh Di một ly và Bạch Vân một ly, ngồi xuống nhìn Tĩnh Di:"Vậy thì ngày mai chúng ta chỉ có trứng chiên ăn thôi đấy"

Tĩnh Di hừ mũi, quay sang nhìn Bạch Vân:"Hôm nay chị tớ hay tin tớ dẫn cậu về nên là xuống bếp nấu những món ăn này đó, cậu nếm thử đi nhé"

Bạch Vân e dè gắp miếng thịt bỏ vào miệng, nhai chậm rãi rồi mắt sáng rực lên:"Chị cậu đúng là nấu ăn ngon thật đó"

Tĩnh Di mỉm cười:"May mắn là tớ gặp trúng được chị ấy, hàng ngày có thức ăn ngon thế này"

Lạc Uyển gắp thêm thức ăn vào chén Bạch Vân:"Em thấy thích thì cứ ăn nhiều vào, có nhiều đồ ăn lắm đấy"

Tĩnh Di tán thành gật đẩu:"Cứ tự nhiên đi, cứ xem như đây là nhà mình thoải mái nhé"

Lạc Uyển gắp cho Tĩnh Di thức ăn, hất cằm:"Em cũng ăn đi, chị nghe tiếng ếch gọi rồi kìa"

Tĩnh Di vừa ăn vừa nhìn Lạc Uyển đáp:"Ếch ở đâu vậy chị"

"Chúng kêu trong bụng em còn gì"

"Chị này cứ ghẹo em hoài"

Cả ba cùng thưởng thức bữa ăn ngon lành rồi trò chuyện rôm rả, Lạc Uyển cảm thấy trong lòng rất vui vì từ lâu ngôi nhà này đã không có tiếng cười nói, từ khi có Tĩnh Di ngôi nhà này đã không còn trống trải nữa.

Từ ngày đó, Tĩnh Di cũng đã không còn khép mình với những người xung quanh, biết vui chơi với bạn bè nhiều hơn, lòng cô khấp khởi mừng thầm.

....

"Các em lên nhà trò chuyện đi, cứ để chị dọn rửa"

Tĩnh Di đẩy Lạc Uyển lên phòng khách, ấn vai Lạc Uyển xuống ghế sofa, rồi cô bật tivi vỗ vai Lạc Uyển nói:"Chị đã làm thức ăn cho tụi em rồi thì phải đến lượt tụi em làm chứ, chị ngồi xem tivi đi, hai đứa em làm xong rất nhanh mà"

Bạch Vân nghe vậy cũng từ trong bếp vọng lên nói:"Chị ngồi đi ạ, em với Di làm thật gọn gàng chị cứ yên tâm"

Tĩnh Di chạy xuống dưới bếp đeo tạp dề lên mình rồi đeo cho Bạch Vân, cả hai cùng bắt tay nhau vào làm.

Đáng nhẽ ra Bạch Vân cũng bị Tĩnh Di đẩy lên phía trên nhưng vì cô nói đây là lần đầu tiên cô đến nhà Tĩnh Di chơi nên phải làm mới cảm thấy không áy náy

....

Tĩnh Di và Bạch Vân cũng đã làm xong gọn gàng, Bạch Vân xin phép đi về nhà trước.

Cô kéo Bạch Vân lại để ngồi lên ghế:

"Trưa nay cậu cứ nghỉ ngơi ở phòng mình đi, bây giờ nắng nóng lắm"

Bạch Vân e dè nói:"Thôi tớ về nhà được mà không sao"

"Cậu cứ ở đây đi, còn mấy tiếng nữa thôi mà bây giờ chạy về nhà thì lu bu lắm đấy"

Lạc Uyển:"Đúng rồi đấy, em cứ ở đây cùng với Tĩnh Di đi, bây giờ trưa nắng nóng lắm rồi"

Tĩnh Di đá mắt Lạc Uyển:"Đúng rồi đấy"

"Vậy cảm ơn cậu nha Tĩnh Di, em cảm ơn chị"

Lạc Uyển:"Không có sao đâu, em đừng khách sáo"

"Mà em vẫn có thắc mắc từ đầu đến giờ, không biết hỏi thì có kì không?"- Bạch Vân e dè

"Em cứ hỏi thoải mái đi"

"Chị với Lạc Uyển không phải chị em ruột, vậy là chị em họ hàng ạ?"

Lạc Uyển cười xoà:"Không có chung dòng họ hay máu mủ gì hết"

Bạch Vân không dám thắc mắc nữa, nhưng cô thừa biết rằng Bạch Vân rất muốn nghe câu chuyện nên cô đã chủ động kể:"Lần đó chị đặt bánh kem cho người bạn của chị, cái cô nàng này sơ suất làm hư cả bánh kem.

Sau đó cảm thấy áy náy, sợ chị đánh giá không tốt nên đã làm lại một cái khác để đền cho chị, nhưng kết quả là mang hoạ vào thân.

Bị tai nạn xe, bánh kem cũng hỏng nốt, rồi tá túc ở nhà chị một đêm.

Cũng có nằm tâm sự về chuyện đời tư của nhau rồi từ đó thân thiết lúc nào không hay"

Bạch Vân mỉm cười:"Cũng có thể có chuyện từ cái bánh kem rồi thân nhau sao ạ"

Lạc Uyển cười hiền:"Đến chị còn bỡ ngỡ chuyện đã xảy ra kia mà"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.