Đã trôi qua khoảng 10p mà vẫn chưa thấy phản hồi tự Bạch Vân, cô thầm nghĩ không biết cách trả lời của mình có gì sai hay không, hay Bạch Vân đã sớm ngủ rồi.
"Ting"- tiếng tin nhắn vang lên phá vỡ những suy nghĩ trong đầu của cô.
"Cậu có nghĩ tớ là một người bất bình thường không?"
Tĩnh Di suy nghĩ một lúc rồi nhanh nhảu đáp:"Bây giờ xã hội cũng đã hiện đại hơn rồi, cả thế giới chúng ta đều đang đón nhận mà.
Việc cậu thích con gái là một việc rất bình thường vì đó là nảy sinh tình cảm giữa người với người thôi.
Nhưng tớ muốn hỏi là cậu chắc chắn là thích người đó chứ?"
Bạch Vân:"Haizz..
Tớ cũng đã suy nghĩ rất nghiêm túc về việc này và chắc chắn là vậy"
Tĩnh Di lại soạn tin nhắn rồi lại xoá, cứ lập đi lập lại như vậy.
Bỗng cô cảm nhận được luồng khí nóng bên tai mình, cô giật mình quay sang thì thấy Lạc Uyển đang mở mắt nhìn mình.
Cô luống cuống tắt màn hình điện thoại đặt xuống giường, rồi hỏi:
"Em xin lỗi, có phải em làm chị tỉnh giấc không?"
Lạc Uyển nằm cạnh Tĩnh Di mắt nhắm mắt mở đáp:"Giờ này đã gần 1h sáng rồi sao em chưa chịu ngủ"
"Em ngủ không được"
Lạc Uyển chống tay lên đầu, mắt hướng về phía cô rồi tiếp tục nói:"Em có tâm sự gì sao? Kể chị nghe có khi chị lại giúp được em đấy"
Tĩnh Di bặm môi suy tư:"Thật ra em ngủ không được là thật, cũng chẳng có tâm sự gì nhưng vấn đề là của người bạn em, em cũng hơi rối một tí"
"Vậy thì em cứ nói đi, chị lớn hơn em vài tuổi có thể chị sẽ có kinh nghiệm nhiều hơn"
Cô định nói nhưng suy nghĩ thế nào rồi lại ấn vai Lạc Uyển nằm xuống gối, đắp chăn lên rồi vỗ vỗ nói
"Thôi sáng mai em nói với chị sau, bây giờ thì chị ngủ đi"
Lạc Uyển liếc mắt nói:"Mà bây giờ chị muốn nghe em nói, chị không muốn ngủ nữa rồi"
Cô cũng đã hiểu rõ tính tình Lạc Uyển nên không cãi lại, mà hắng giọng rồi bắt đầu kể:"Chuyện là cô bạn của em có thích một người, nhưng không biết có phải là thích không nên đã nhắn tin cho em.
Mà cô ấy cũng đã chắc chắn rằng mình thích người đó rồi, nhưng vấn đề ở đây là..."
Cô nói đến đây rồi ngừng lại làm Lạc Uyển phải tò mò, xong cô lay người Tĩnh Di nói:
"Em nói tiếp đi chứ"
Mặc dù biết đây không phải là chuyện của mình nhưng cô ngại khi nói cho Lạc Uyển biết, chần chừ một lúc lâu cô mới chậm rãi nói:"Là con gái ạ"
Lạc Uyển khó hiểu trương mắt nhìn cô:"Sao?"
"Cô ấy thích con gái ạ"
Lạc Uyển gật gù hiểu chuyện, Tĩnh Di không nghĩ Lạc Uyển có thể nghĩ chuyện đó là một chuyện bình thường cho đến khi Lạc Uyển thốt lên:
"Chị cũng đã từng như cô ấy"
Vừa dứt câu nói thì tính tò mò trong người Tĩnh Di trỗi dậy, cô xích lại gần Lạc Uyển hơn rồi gặng hỏi:"Chị có thể kể cho em nghe được không?"
"Tại sao chị phải kể cho em chứ?"
Tĩnh Di bĩu môi:"Thì tại em muốn nghe"
Lạc Uyển thở dài, mắt hướng về Tĩnh Di, cô liếm môi rồi bắt đầu kể câu chuyện của mình:"Lúc đó chị đang ở độ tuổi chị mới chớm nở thôi, vào thời điểm đó việc xảy ra chuyện có cảm xúc là chuyện mà ai cũng phải trải qua.
Cũng như bao người, chị cũng có một cô bạn thân bên mình, làm gì cũng có nhau hết, thậm chí có một khoảng thời gian 24h đều ở bên nhau"
Lạc Uyển ngừng lại một lúc nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu.
Trong lúc Lạc Uyển kể, Tĩnh Di nhìn vào mắt cô thì cảm giác sâu trong đó có rất nhiều cảm xúc nhưng chẳng thể nói nên lời.
Nên cô cũng im lặng đưa mắt nhìn Lạc Uyển
"Trong khoảng thời gian đó chị đã nảy sinh tình cảm với cô ấy, lúc đó chỉ nghĩ đơn giản là bên nhau quá nhiều nên lầm tưởng thôi nhưng đến khi cô ấy rời đi thì chị mới thật sự nhận ra tình cảm của mình"
"Tại sao chị ấy lại rời đi?"
"Ba mẹ cô ấy vì kinh tế khó khăn nên phải chuyển lên thành phố sinh sống, sau này chị cũng mất liên lạc với cô ấy"
Tĩnh Di suy nghĩ một lúc rồi nói:"Tại sao chị lại không nói với chị ấy về tình cảm của mình?"