Anh ta biết canh đúng lúc thật, cô vừa về tới nhà chưa kịp tháo giày thì anh ta đã gọi đến.
Cô mệt mỏi tháo nốt giày rồi đi vào sofa nằm, nhấc máy
Lần này không để cho cô có cơ hội nói trước nữa mà anh liền nói:"Chuyện ban nãy thật lòng xin lỗi em"
Cô vẫn còn rất bực mình vì chuyện ban nãy nhưng coi như cô vẫn còn chút lương tâm nên không để bụng:"Không sao có chuyện gì anh cứ nói
Anh nghe cô nói vậy nên thở phào nhẹ nhõm:"Chuyện là anh muốn mời em dùng bữa tối có được không"
Vì tối hôm qua đã có người thay ca nên hôm nay tới cô phải đi làm, nên cô không ngại ngần, thẳng thắn từ chối:"Tối nay tôi bận đi làm việc, thất lễ rồi"
Anh khách sáo nói:"Không sao anh có thể đến chỗ làm của em uống vài ly, nhân tiện xem tay nghề của em"
Lạc Uyển lười biếng trả lời:"Được"
Nói rồi anh cúp máy cô thấy vậy cũng thả điện thoại xuống uể oải nằm trên sofa, cô chợt ra cái túi đồ ăn còn để ở ngoài xe nên nhanh chóng cất vô tủ lạnh.
Cô nhìn túi đồ ăn mà bất giác nhoẻn miệng cười, có túi đồ ăn này thì không sợ Tĩnh Di phải đói nữa rồi!
...
Tối rồi còn phải làm rất nhiều đơn nữa mới được nghỉ ngơi, cả buổi chiều hôm nay cô còn chưa nhét vào bụng mình thứ gì cả.
Cô dừng lại việc làm bánh lại, bấm điện thoại lên xem mấy giờ.
Ôi trời! Đã 8h tối rồi mà cô vẫn còn rất nhiều đơn khác nữa
Thấy cô làm việc có vẻ mệt mỏi Lam Y nhẹ nhàng bước tới gần nói:
"Tĩnh Di à còn vài đơn cuối để chị làm cho em về nghỉ ngơi đi, chị thấy sắc mặt của em không được tốt cho lắm"
Tĩnh Di nghe vậy liền ngước đầu lên lắc đầu nói với giọng khách sáo:"Không sao đâu chị, em có thể làm hết mà"
Lam Y nhìn sắc mặt xanh xao của Tĩnh Di, liền thấp thỏm nói:"Em không cần khách sáo để đó chị có thể làm mà"
Tĩnh Di nhìn Lam Y cười phào:"Được rồi mà chị"
Lam Y nhìn Tĩnh Di tỏ vẻ không hài lòng, bộ dạng thì uể oải gương mặt thì xanh xao, còn không cần nhờ đến sự trợ giúp của người khác.
Chị cố gắng nói thêm vài câu:"Vậy chị có thể làm cùng em"
Tĩnh Di không từ chối nữa mà gật đầu đồng ý sau đó hai người cùng nhau làm những chiếc bánh cuối cùng...
....
Như lời đã nói đúng là hôm nay Hoắc Chấn Thiên có đến quán Bar ngồi gần quầy cô, ánh mắt của anh dán lên người cô làm cô có chút không tự nhiên cho lắm.
Nhưng vẫn cố gắng thực hiện công việc của mình, sau khi làm xong vài ly thì cô được ngơi tay một chút thì liền nghĩ ngay đến Tĩnh Di, cô liền nhắn vài dòng tin nhắn gửi đến.
Nhưng 10p sau khi mở máy lên Tĩnh Di vẫn chưa trả lời, cô nghĩ chắc Tĩnh Di vẫn còn ở chỗ làm nhưng nếu ở chỗ làm thì chắc chưa ăn gì.
Theo tình hình cô quan sát thì nãy giờ rất ít người gọi món nên cô xin ông chủ đi công chuyện một chút rồi liền quay lại.
Ban đầu ông chủ cũng chần chừ nhưng sau đó thì đồng ý, cô liền lấy xe và đi mua thức ăn cho Tĩnh Di
....
Đúng y như dự đoán của cô, Tĩnh Di vẫn ở trong tiệm miệt mài làm bánh một mình.
Cô liền cầm hộp thức ăn bước vào trong
Nghe thấy tiếng bước chân Tĩnh Di liền ngước lên nhìn thì thấy Lạc Uyển, cô bỏ dỡ công việc đang làm mừng rỡ đi đến Lạc Uyển
"Sao chị lại đến đây?"
Lạc Uyển không trả lời câu hỏi mà nói một câu khác:"Em làm việc mệt lắm đúng không"
"Vâng cũng không mệt lắm ạ, còn vài chiếc bánh nữa là xong rồi"
Lạc Uyển quan sát sắc mặt Tĩnh Di liền không vui, đã mệt như thế này rồi mà còn nói dối:"Chị có mua đồ ăn cho em rửa tay qua bàn ăn"
Tĩnh Di nghe mùi thức ăn mắt sáng hẳn ra nên chạy thật nhanh đi rửa tay.
Lạc Uyển thấy bộ dạng của Tĩnh Di vừa cảm thấy thương vừa thấy rất nực cười.
Tĩnh Di rửa tay xong liền nhìn hộp thức ăn Lạc Uyển đã mở sẵn, đồ ăn tràn ngập cả hộp thật đã mắt quá đi mà!
Cô xúc một muỗng thật to đưa vào miệng ngấu nghiến nhai.
Nhai xong muỗng đầu tiên Tĩnh Di đảo mắt nhìn Lạc Uyển rồi ngạc nhiên hỏi:
"Hôm nay chị được nghỉ làm sao?"
Lạc Uyển:"Chị chỉ xin ông chủ một lúc để đưa đồ ăn cho em thôi"
Tĩnh Di trợn tròn mắt nói:"Vậy thì chị đi về làm đi, em sẽ nhắn tin cho chị"
Lạc Uyển nhìn Tĩnh Di nói:"Có vẻ là rất muốn đuổi chị?"
Tĩnh Di xua tay lắc đầu liên tục nói:"Không hề em chỉ là lo lắng cho chị"
Nhìn bộ dạng đáng yêu của Tĩnh Di, cô không kiềm được mà xoa đầu Tĩnh Di một cái.
Tĩnh Di rất ngạc nhiên trước hành động của Lạc Uyển nhưng không kháng cự
"Chị về đây em nhớ ăn hết hộp cơm này!"
"Chị yên tâm thức ăn chị mua em sẽ không lãng phí!"