Lạc Uyển tiếp tục khui chai bia thứ ba, thật sự mà nói mọi hôm cô không có hứng uống bia như vậy đâu.
Chỉ là hôm nay tự nhiên nổi hứng lên mới uống nhiều như thế, cô tự biết lượng sức mình nhưng sao hôm nay bia lại có chút ngọt thế này? Nó làm cho cô cảm thấy muốn uống nhiều hơn.
Nhìn thấy mặt mày cô đỏ chót, bước đi cũng dần loạng choạng nên Tĩnh Di vội vàng ngăn lại:
"Này đừng uống nữa cô đã say như thế rồi còn gì"
Lạc Uyển xua tay liền mấy cái rồi tiếp tục uống đến cạn, Tĩnh Di thấy vậy định đứng dậy ngăn lại nhưng Lạc Uyển bắt gặp đã tới trước.
Cô dồn hết sự bình tĩnh của mình lại để bế Tĩnh Di xuống phòng, Tĩnh Di thật sự rất bất ngờ, cái cô gái này uống 3 chai bia cùng một lúc mà vẫn không say sao?
Nhưng sự thật không phải vậy, vừa mới đặt Tĩnh Di xuống giường ngay ngắn thì Lạc Uyển nằm lăn ra đó ngủ, suýt nữa thì đè lên những vết thương của Tĩnh Di.
Do khoảng cách hai người rất gần nên cô nghe rõ được từng nhịp thở của Lạc Uyển, tim cô dần dần đập nhanh, nằm gần quá phải làm sao bây giờ?
Lạc Uyển bất ngờ xoay qua đối mặt với cô làm cô không kịp trở tay nên hai môi đã chạm nhẹ nhau.
Cái cô gái này say xỉn đến mức như vậy, nếu bình thường thì chắc chắn sẽ rất xa cách.
Cô vội lấy tay mình che miệng lại, cô không muốn có thêm bất cứ sự vô tình nào ở đây nữa.
Nói rồi cô quay lưng nằm nhắm mắt lại, bỗng có một bàn tay nhẹ nhàng sờ lên mái tóc cô.
Cô xoay người lại thì thấy Lạc Uyển đang nhìn mình mỉm cười, ngày thường thì nhìn cô rất quyến rũ, nhưng trong bộ dạng bây giờ nhìn cô rất giống một chú mèo nhỏ, đáng yêu hết mức!
Lạc Uyển nửa mê nửa tỉnh nói:"Này tôi nhất định sẽ làm cho cô cảm thấy hạnh phúc"
Tĩnh Di nhẹ gật đầu, có thể những lời nói này sau đêm nay Lạc Uyển sẽ quên hết tất cả nên cô không cần phải bận lòng.
Nói xong thì Lạc Uyển lại lăn ra ngủ, thật là hết nói nổi!
....
Sáng cô chải chuốt đầu tóc thật gọn gàng và nhẹ nhàng đóng cửa đi xuống cầu thang.
Cô nghĩ rằng nên để Lạc Uyển ngủ thêm chút nữa vì tối hôm qua đã uống rất nhiều, dậy sớm có thể sẽ rất mệt.
Cô lấy điện thoại của mình mở lên xem có gì mới thì thấy toàn là cuộc gọi nhỡ của bà chủ và số máy của cửa tiệm.
Cô quên mất ngày hôm qua sau đơn sau bánh đó còn một đơn cuối nữa, nhưng không may lại bị va chạm xe cô còn chưa báo cho bà chủ biết, cô nhấn máy gọi lại bà chủ.
Chuông reo lên một hồi thì bà chủ bắt máy, bà vẫn nhẹ nhàng từ tốn hỏi chuyện cô:
"Sao hôm qua cô lại không về cửa tiệm nhận đơn cuối đi giao? Gặp chuyện gì sao"
Cô gãi đầu ấp úng nói:"Vâng thưa bà chủ đúng là có chuyện thật à, em đang trên đường về thì có một cuộc va chạm xe bây giờ thì tay chân bầm dập hết rồi ạ.
Em xin lỗi bà chủ, chắc là khách không hài lòng ạ?"
"Ôi trời không sao tôi đã lo liệu hết rồi.
Cô hôm nay nghỉ phép một bữa đi, hôm nay không thể đi làm"
Tĩnh Di cuống quýt:"Vâng em không sao hôm nay em có thể đi làm mà"
"Tôi không trừ lương đâu mà lo.
Vậy nhé!"- cô chưa kịp nói gì thì bà chủ liền cúp máy, cô thở dài một tiếng.
Nhưng bà chủ đã nói sẽ không trừ lương của cô, vậy cũng có một ngày để nghỉ ngơi rồi.
Nghĩ vậy cô thoải mái nằm ườn lên ghế sofa tận hưởng.
Vừa lúc đó thì Lạc Uyển đi xuống cầu thang, thấy vậy liền cười tít mắt qua nhà chỉ mới có hai lần thôi mà đã thoải mái vậy rồi!
Tĩnh Di nghe tiếng bước chân liền luống cuống ngồi dậy.
Cô chỉnh chu tóc tai và y phục sau đó bước tới Lạc Uyển mỉm cười hỏi:
"Sao cô không ngủ thêm chút nữa? Tối qua uống nhiều rất mệt đấy"
"Cô không phải lo, quán tôi bây giờ đã có người thay ca làm việc.
Nên hôm nay tôi không cần phải đi làm"
Tĩnh Di:"Hôm nay tôi cũng được bà chủ cho nghỉ"
Lạc Uyển nảy ra một ý kiến liền nói cho Tĩnh Di:"Hay hôm nay tôi chở cô đi chơi"
Tĩnh Di không nghĩ ngơi liền trả lời:"Được!"