“Tại sao tắt điện thoại cả ngày nay” Ngự Giao bước tới, lật tung chăn ra.
Sự ấm áp đột nhiên mấy đi, thay vào đó là cơn gió lạnh lùa vào, khiến Doãn Băng Dao co rúm người lại.
Cô cố gắng mở to mắt, nhưng mí mắt nặng nề khiến cô không thể mở ra, chỉ có thể híp mắt, nhìn người đàn ông có khuôn mặt thiên sứ, lòng dạ ác ma đang đứng trước mặt.
“Tôi đang hỏi cô đó, cô có nghe thấy không?” Ngự Giao giơ tay, tóm lấy cánh tay cô, kéo cô dậy khỏi giường.
Trước đây anh đã từng cảnh cáo cô, không được tắt máy, không được không nghe điện thoại của anh.
Nhưng cả ngày hôm nay, anh gọi điện thoại cho cô đều không gọi được, sau đó bảo trợ lý của anh liên tục, nhưng cũng không gọi được.
Không biết phải dùng từ như thế nào mới có thể hình dung được loại cảm giác đó, có chút sốt ruột, phẫn nộ, lo lắng.
Sau khi tan làm, vốn đã hẹn gặp một người đối tác đến từ Mỹ, nhưng anh đã bỏ cuộc hẹn, chạy thẳng tới đây.
Doãn Băng Dao mấp máy môi một chút, yếu ớt nói, “Tôi….”
“Cô làm sao vậy?” Lông mày anh nhíu lại, có thể nhận ra được sắc mặt khó coi cảu cô, đôi môi vốn đỏ mọng giờ phút này tái nhợt không chút máu.
“Anh, chị Đồng Đồng nói chị bị bệnh, cần phải nghỉ ngơi, không được làm phiền chị” Doãn Lăng Diệc nghe thấy tiếng quát của Ngự Giao, liền chạy lên phòng
“Bị bệnh? Bệnh gì?” Ngự Giao hỏi.
Doãn Lăng Diệc lăc đầu, “Em cũng không biết, chỉ biết thuốc của chị để ở kia” Doãn Lăng Diệc chỉ túi thuốc đặt trên ngăn cạnh đầu giường, “Chị Đồng Đồng nói, ăn cơm tối xong rót cho chị một ly nước ấm để chị uống thuốc”
Ngự Giao buông tay Băng Dao, đi đến bên ngăn tủ, cầm túi thuốc lên.
Sắc mặt anh đột nhiên trắng bệch, trong lòng có đủ các loại cảm xúc khác nhau.
Bàn tay cầm túi thuốc càng lúc càng xiết chặt, ánh mắt cũng trở nên độc ác nham hiểm.
Hít sâu một hơi, Ngự Giao xoay người nói với Doãn Lăng Diệc, “Cậu đi ra ngoài trước đi, tôi ở đây chăm sóc chị cậu”
“Thật sao?” mặc dù cậu thích người anh này, nhưng vẻ mặt anh vừa rồi rất hung dữ, cậu có chút sợ hãi.
Ngự Giao cố gắng kìm nén gật đầu, “Thật, cậu đi ra ngoài trước đi, ngoan”
“Vậy em ra ngoài trước” Doãn Lăng Diệc chậm chạm đi ra ngoài, đóng cửa lại.
Ngự Giao đi đến bên giường, giơ hai tay nắm chặt hai vai cô: “Khốn kiếp! không ngờ cô lại đi phá thai! Ai cho phép cô giết con tôi”
Cả cơ thể Doãn Băng Dao bị anh lắc rất mạnh, ý thức dần dần trở nên mơ hồ.
Cô cố gắng mở to hai mắt, mấp máy môi, “Đứa bé này, không …. không phải là của anh…”
Anh ngẩn ra, “Không phải của anh?”
Trong đôi mắt thâm thúy, bắt ra tia hung dữ khiến người ta sợ hãi. Nếu cô dám lên giường cùng người đàn ông khác, anh nhất định sẽ khiến cô và tên đàn ông đó sống không bằng chết.
Khóe miệng Doãn Băng Dao khẽ nhếch, nở nụ cười thê lương, “Chẳng lẽ anh không nhớ trước đây anh từng nói tôi là một ngừoi phụ nữ dâm đãng sao? Trước anh, tôi đã qua đêm với một người đàn ông khác, chính là buổi tối ở quán rượu….”
Cô không sợ anh ta tức giận. Cũng không biết vì sao, cô muốn nói ra điều này, muốn làm anh ta tức giận
Ngự Giao tức đến căn răng nghiến lợi: “Cô đúng là đồ ngu ngốc! Chẳng lẽ cô không biết người đàn ông đếm đó là tôi sao?”
Doãn Băng Dao kinh ngạc, hai mắt dần dần trở nên đỏ ửng, “Vậy…. anh còn nói tôi như vậy”
“Đó là vì tôi muốn cô tức giận”
Thì ra là thế….
Chỉ vì muốn cô đau đớn khổ sở, anh không muốn thừa nhận mình là người đàn ông đoạt đi lần đầu tiên của cô.
Doãn Băng Dao tức giận, nhưng vào lúc này tảng đá đè nặng trong lòng cô cũng được hạ xuống, như vậy chứng minh, cô không phải là người đàn bà tùy tiện có thể lên giường với bất kỳ người đàn ông nào.
Trên đời này, cô chỉ có một người đàn ông, chính là Ngự Giao
Cho dù, anh ta không yêu cô.
Doãn Băng Dao yếu ớt cười cừoi, “Cho dù anh chính là người đàn ông ở quán rượu ngày đó, thì thế nào, anh sẽ để tôi sinh đứa bé ra sao? Tôi chẳng qua chỉ là món đồ chơi của anh mà thôi, anh sẽ để ý sao…”
Lời nói này của cô đầy bi thương, khiến trong lòng Ngự Giao bỗng nhiên mềm nhũn, ánh mắt lóe lên một cái.
Anh đặt cô xuống giường, nhặt chăn rơi xuống đất lên đắp cho cô.
“Anh nói đi, anh sẽ để ý sao? anh sẽ để tôi sinh đứa bé ra sao?” Doãn Băng Dao không bỏ qua, tuy giọng nói mệt mỏi không chút sức lực, nhưng vẫn bướng bỉnh hỏi anh.
Bàn tay đắp chăn cho cô khẽ dừng lại.
Anh mím môi, không trả lời.
“Đừng nói nữa, ngủ một lát đi, ngày mai tôi cho người đón cô tới nhà họ thẩm, ở đó có bác sĩ tại nhà, dễ dàng chăm sóc cô” giọng nói của anh, rốt cuộc cũng mềm mỏng hơn.
Doãn Băng Dao nhắm hai mắt lại, hai giọt nước mắt nóng bỏng ở khóe mắt chảy xuống
Tất nhiên cô biết câu trả lời, nhưng cô vẫn muốn hỏi, cho dù cô bị coi thường.
Cô muốn nghe những điều nhục nhã từ chính miệng anh, nghe anh nói không quan tâm tới cô, như vậy cô mới có thể hết hy vọng.
Khi thì dịu dàng, khi thì bá đạo, đối với cô mà nói, mới là sự hành hạ lớn nhất
Mãi đến khi Doãn Băng Dao dần dần ngủ thiếp đi, Ngự Giao vẫn ngồi ở mép giường không nhúc nhích.
Sắc trời dần tối, ánh tà dương chiếu lên người anh, in bóng xuống mặt đất.
Đứa con đầu tiên của anh, cứ như vậy mà mất đi.
Không thể phủ nhận, trong lòng không có chút cảm giác.
Chẳng lẽ đây là trời cao cố ý sắp đặt sao?
Không! người phụ nữ này, hoàn toàn không xứng đáng xinh con cho nhà họ thẩm,
Ngự Giao đột nhiên đứng lên, không liếc mắt nhìn người nằm trên giường lấy một cái, nhấc chân đi ra ngoài.
***
Ngày hôm sau, có xe tới đón Doãn Băng Dao tới nhà họ Thẩm.
Cô vốn không muốn đi, nhưng Ngự Giao kiên quyết phản đối.
Vẫn giống như trước đây, cô không thể phản kháng, chỉ có thể tới nhà họ Thẩm dưỡng nghỉ ngơi.
Người trong nhà họ Thẩm chăm sóc cô rất cẩn thận, chỉ trong mấy ngày, Doãn Băng Dao đã cảm thấy cơ thể mình khỏe hơn rất nhiều.
Lần này trở về nhà họ Thẩm, cô không ngờ, mình lại phát hiện ra một bí mật kinh người như vậy!