Vô Tình Bị Biến Thành Tiểu Tam Của Tổng Tài Ác Ma

Chương 29-30




Chương 29: Tàn phá cả đêm

Anh thô bạo xé rách bộ quần áo ngủ của cô thành từng mảnh từng mảnh.

Những mảnh vải bay tứ trung trên không trung, tất cả giống như xét rách trái tim Doãn Băng Dao.

Cô không cẩn thận đánh mất trái tim, thất thân, bây giờ ngay cả danh dự và tự do cũng không còn.

ngự dao nằm đè lên trên người cô, trong bóng tối mờ mờ, khuôn mặt góc cạnh tuấn tú hoàn mỹ kia càng trở nên kỳ quái, có lẽ chỉ những người đàn ông ma quỷ mới có được vẻ bề ngoài hoàn vĩ như vậy.

Vẻ bề ngoài là ngụy trang của anh ta, đồng thời cũng là vĩ khi của anh ta.

Vô số phụ nữ bị vẻ bề ngoài tuấn mỹ như thiên thần của anh ta thu hút, nhưng kết quả đều là đáng thương.

Cho dù Doãn Băng Dao kiên cường thế nào đi nữa, nhưng suy cho cùng cô chỉ là một người phụ nữ bình thường, cho nên chắc chắn, cô cũng khó tránh khỏi kiếp nạn này.

Sau khi Ngự Giao say rượu, mất đi lý trí, giống như ma quỷ khát máu. Không phải là anh đang hôn cô, mà là đang cắn xé cô. Giống như muốn cắn xé cô ra thành từng miếng từng miếng.

Khi bộ phận đàn ông của anh ta như thanh kiếm đâm vào cơ thể cô, anh ta hơi nhếch miệng lên, giọng nói ngạo mạn vọng lên trong đêm khuya, “Doãn Băng Dao, tra tấn cô là sở thích của tôi”

Lần đầu tiên anh ta thẳng thắn bộc lộ sự thù hận với cô.

Doãn Băng Dao khiếp sợ nằm dưới cơ thể của anh ta, không biết rốt cuộc mình đã làm gì sai.

Bên ngoài bắt đầu mưa to gió lớn, giống như trong đêm mưa gió lần đầu tiên hai người gặp nhau.

Đêm hôm đó anh ta cứu tính mạng hai chị em cô, còn đêm hôm nay anh ta đẩy cô vào địa ngục.

Đúng lúc anh ta nằm sấp trên người cô, có mấy giọt nước mắt nóng bỏng rơi xuống gò má cô.

Doãn Băng Dao ngẩng đầu lên, nhìn anh ta đầy kinh ngạc.

Hai mắt anh đỏ bừng, trong ánh mắt căm phẫn lại có một tia mềm yếu, nước mắt lặng lẽ từ trong hốc mắt anh chảy xuống.

Cô hết sức kinh hãi!

Tại sao anh ta lại khóc?

***

Hôm sau, Doãn Băng Dao tỉnh lại trong cơn đau đớn, ánh mắt đờ đẫn nhìn những tia nắng chiếu từ ngoài cửa sổ vào phòng.

Ánh sáng mặt trời rực rỡ chiếu xuống sàn nhà, những hạt bụi nhỏ bay lượn trong ánh sáng.

Cho dù ánh mặt trời kia có chiếu sáng rực rỡ, cũng không chiếu tới người cô được.

Mệt mỏi trở người, kinh ngạc phát hiện không ngờ Ngự Giao vẫn ở lại đây chưa rời đi!

Trước kia sau khi xong việc, anh sẽ rời đi ngay!

Anh ngủ rất ngon, mí mắt che đi ánh mắt sắc bén của anh, nhìn qua trông rất dịu dàng. Khuôn mặt cương nghị trong giấc ngủ cũng trở nên dịu dàng hơn.

Trong lúc Doãn Băng Dao đang ngây người nhìn khuôn mặt của anh, hai mắt anh đột nhiên mở ra.

Cô giật mình, nhìn thẳng vào đôi mắt sáng ngời của anh.

Nhìn thấy Doãn Băng Dao ở bên cạnh, Ngự Giao cũng có chút kinh ngạc.

Anh cau mày, lúc ngồi dậy chiếc chăn bị kéo ra.

Cả cơ thể trần trụi của cô bất chợt bị phô bày trong ánh mặt trời rực rỡ, cô vội vã định kéo chăn lên che kín cơ thể mình.

Ngự Giao thấy trên người cô có rất nhiều dấu tay và dấu răng, nhưng dường như có chút khó tin, đưa tay ra kéo tấm chăn trên người cô xuống, “Chuyện này…. chuyện này là do tôi làm sao?”

Băng Dao quay đầu đi, không lên tiếng trả lời.

Cô không nhận ra, trong ánh mắt anh có sự đau lòng

Ngự Giao xuống giường, mặc quần áo vào, khôi phục lại vẻ mặt lạnh lùng trước sau như một.

Người phụ nữ này, không đáng để anh phải mềm lòng. Anh đột nhiên thấy tức giận sự mềm lòng của chính bản thân.

“Đợi chút, tôi có chuyện muốn nói với anh” Doãn Băng Dao kéo chăn che trước ngực, ngồi dậy gọi với theo Ngự Giao.

Chương 30: Theo yêu cầu

“Chuyện gì, cô nói đi?” ngự gao đưa tay sờ túi quần, định tìm điếu thuốc lá để hút. Không biết vì sao, khi nhìn thấy những vết bầm tím trên người cô, trong lòng anh rất nặng nề.

“Có thể cho tôi ở trong một căn nhà không?” Cô là người tình, là công cụ giải quyết nhu cầu sinh lý, vậy cô yêu cầu anh ta cho cô một căn nhà cũng không có gì là quá đáng chứ.

Bọn họ đều theo nhu cầu của bản thân mà thôi.

Ngự Giao sững sờ một lúc, khóe miệng nhếch lên đầy vẻ trào phúng.

Cô ta quả nhiên không phải người tốt gì, vậy sự mềm lòng của anh là điều không cần thiết rồi.

Phụ nữ chỉ biết ham muốn hưởng thụ vật chất, là loại anh chán ghét nhất.

“Có thể, không thành vấn đề” Một căn nhà đối với anh mà nói, chỉ là nhỏ giống sợi lông trên củ ấu mà thôi.

Thực ra, cô chỉ muốn có một căn nhà để ổn định cuộc sống.

Sau này nếu Tô Y Thu đến nhà họ Thẩm, vậy chuyện cô ở đây sớm hay muộn cũng sẽ bị phát hiện. Cho nên cô muốn chuyển ra ngoài, hơn nữa có thể cho em trai cô một môi trường sống tốt hơn.

Trên thế giới này có rất nhiều chuyện chỉ có thể chấp nhận không thể phản kháng, vậy sao cô không thử ở trong tình thế khó khăn đau khổ này tìm một con đường đi khác tốt hơn.

Giống như một câu nói trên mạng internet: Cuộc sống giống như một đứa trẻ, không thể phản kháng thì sẽ phải học cách hưởng thụ.

Có lẽ có người sẽ cười cô làm như vậy rất vô liêm sỉ, nhưng cô không quan tâm. Dù sao con người cô đã bị Ngự Giao nắm trong tay, cho dù phản kháng cũng sẽ không có kết cục tốt đẹp, vậy cô phải khiến em trai được sống những ngày tháng tốt đẹp.

***

Ngự Giao thực sự là một người đàn ông nói được làm được.

Hai ngày sau, anh ta đã mua một căn nhà trong rộng lớn xa hoa trong một khu phố sầm uất, có vườn hoa trên sân thượng, bên trong còn có bể bơi,

Căn nhà nằm ở giữa thành phố cảng phồn hoa, giá cả chắc chắn không dưới hai ba vạn tệ.

Doãn Băng Dao không ngờ anh lại hào phóng như vậy.

Anh không xuất hiện, là Lang Long lái xe tới đón hai chị em cô, đưa đến căn nhà mới.

“Ngự Giao đâu?” ít nhất phải gặp mặt anh ta nói một tiếng cảm ơn.

“Cậu ấy…. có chút việc bận, không thể tới đây” Lang Long nói lảng sang chuyện khác: “Có vấn đề gì cô có thể nói với tôi, tôi sẽ chuyển lời đến tổng giám đốc”

“Không có việc gì. Tôi chỉ tiện miệng hỏi vậy thôi” khóe miệng xinh đẹp khẽ nở nụ cười tự giễu.

Anh ta luôn như vâyh, muốn đến thì đến, muốn gặp cô thì liền gọi cô đến. Còn cô, chỉ có thể để mặc cho anh nắm giữ.

“Nếu không có chuyện gì nữa, tôi đi trước đây” Lang Long rút danh thiếp nói, “Trên đây có số điện thoại của tôi, có chuyện gì có thể gọi cho tôi”

Hai chị em cô cầm chìa khó mở cửa căn nhà mới, cô rất vui vì anh có thể đồng ý với yêu cầu của cô.

Trong nhà họ Thẩm, thật sự khiến người ta rất áp lực.

“Oa, Chị, căn nhà rộng quá” Doãn Lăng Diệc vừa bước vào nhà liền vui sướng nói, ngồi chỗ này một chút sờ chỗ kia một chút.

“Em thích không?”

“Dạ thích…. Ở đây trời mưa có bị rột không?” Doãn Lăng Diệc nhíu mày, có chút nghi ngờ.

“Đương nhiên là không rồi” Doãn Băng Dao thấy buồn cười nói.

“Lúc trời mưa to gió lớn cửa sổ có bị thổi tung không?” doãn lang chạy đến lay cánh tay cô, “Nếu cũng giống căn nhà trước đây, vậy lăng không thích đâu, vì chị sẽ lạnh”

“Tất nhiên là cửa sổ sẽ không bị thổi tung”

“Còn mùa hè trời nóng thì sao?”

“Không đâu, ở đây đông ấm hè mát”

“Thật sao, vậy thì tốt quá, Lăng Diệc thích nơi này, nhưng chúng ta ở lại đây bao lâu vậy? Liệu có bị… gì kia đuổi ra ngoài….” cậu trề môi nói, vẻ mặt có chút ấm ức.

Người gì Doãn Lăng Diệc diệc nhắc tới chính là Thi Lục Đình.

“Không đâu, em yêu tâm đi, bà ta sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt Lăng Diệc nữa” Băng Dao biết em trai rất sợ người đàn bà kia. Vì trước kia, bà ra lúc nào cũng đánh cậu.

Có lẽ em trại cô bị chính là bà ta đánh thành đần độn, nhớ hồi nhỏ Lăng Diệc thông minh đáng yêu như vậy.

Nhưng nơi này có thể ở trong bao lâu, thực sự cô cũng không biết, có lẽ một ngày nào đó khi Ngự Giao đã chán ngấy cô rồi, sẽ đuổi cô đi thôi.

Nhưng chỉ cần nhìn em trai vui vẻ như vây giờ, cô cảm thấy tất cả những gì mình làm đều đáng giá.

“Vậy bây giờ em ở đây thăm quan nhà mới nhé, chị đi về nơi ở trước đây lấy chút đồ.”

Mặc dù nơi này rất xa hoa, nhưng có một số đồ vật dùng lâu sẽ có tình cảm.

Một mình Doãn Băng Dao trở lại căn nhà trước đây hai chị em cô từng ở, không ngờ ở nơi đó, gặp lại một người đã rất lâu không gặp.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.