Vô Tình Ái Thất Nữ Lão Sư - Thiên Lang

Chương 93: Nhà Có Biến




Đến bữa tối, mặc dù trên bàn ăn bày đủ cao lương mỹ vị, bắt mắt người nhìn, nhưng khi vào miệng của Yên Tử lại giống như ăn phải bã cao su, nhất là khi tự nhiên lại có sự xuất hiện của.....

Thụy Ân: " Nhan Nhan, tỷ có muốn ăn rau hay không? Em tự tay xào nó đó nha "

Lúc này Yên Tử mới tỉnh ngộ, thì ra lúc nãy Ân lão sư ngồi ngoài kia chờ, không phải là chờ mình, mà là chờ cái người được gọi là Lý Hiểu Nhan này đây, cũng không biết ả ta rơi từ cái hành tinh nào xuống.

Cô có hỏi qua mẹ Nhã, bà nói nàng là một Bác Sĩ tại bệnh viện X, lúc bà và ba Nhã đưa Thụy Ân vào viện, cũng chính tay nàng ta chữa trị cho Thụy Ân. Tận tình chăm sóc, rồi thân nhau như chị em, nàng vẫn thường xuyên lui tới ăn cơm, có khi ở lại qua đêm.

Gì? Thân nhau như chị em? Có cái kiểu chị em nào mà ôm ôm ấp ấp, liếc mắt đưa tình như vậy đâu? Còn thường xuyên lui tới, bộ cô tưởng đây là nhà hàng sao? Còn dám tưởng bở ngủ qua đêm, bộ cô.......

Qua đêm?

Ngủ lại?

Lụ đạn nó cái gì? Còn dám ngủ lại? Ả ta ngủ với ai? Có phải là với Ân lão sư hay không? Có phải cô ta đã lén lúc abcxyz rồi không? ¶€°$×™¢×[$×€=^€=$>>>......... cái quái gì xảy ra thế này, aaaaa......tôi muốn cắn chết cô, cái quân biến thái này.......

Vẻ mặt của Yên Tử đã không còn giữ được bình tĩnh nữa, đôi chân mày đâu lại với nhau, tay cầm đũa cũng xiết chặt hơn, không biết lúc nào cô sẽ bộc phát mà thọc cho ả ta một đũa.

Phải nhịn, phải nhịn, làm người không được manh động, manh động là kém sang......nhưng..... TRỜI ƠI, THIỆT LÀ MUỐN CẦM DÉP TÁN VÔ MẶT CON Ả ĐÓ DỄ SỢ LUÔN.....!!!!! xem cái mặt nó hưởng thụ kìa, mẹ kiếp nó, bà không đào mồ cuốc mã mày lên bà không lấy họ Tôn. Ngang nhiên dám phỗng tay trên dựt vợ tương lai của bà a, mày ăn gan đười ươi hả gì. Mày mà thoát ra khỏi đây đi thì biết tay bà, bà xé háng chét muối ớt mày, cạo đầu mày thành 3 giá, kẹp tre vô nách mày bà đập dập cho mày tét nách luôn, sẵn sàng hy sinh đi hiếp dâm mày, hiếp ngày hiếp đêm hiếp hoài hiếp cho hết xí quách hiếp tới chết thì thôi.

Ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống của Yên Tử liên tục bắn về phía Hiểu Nhan, nếu không phải cách nhau một cái bàn thì cô đã bay tới bóp cổ ả ta rồi.

Thụy Ân: " Này, cô làm gì nhìn Nhan Nhan dữ vậy? "

>.< Thấy chưa, thấy chưa, chưa gì đã bênh người ta chằm chặp rồi. Em mới là chồng tương lai của chị chứ không phải ả yêu râu xanh này đâu.....

Hiểu Nhan: " Huh? À...vẫn chưa được biết tên em, tôi họ Lý, tên Hiểu Nhan. "

Hừ...nãy giờ tôi không có điếc, Ân lão sư luyên thuyên gọi cô như gọi hồn thế kia, ai mà chả biết. Lý Hiểu Nhan? Cái tên nghe buồn nôn thấy ớn luôn, phải gọi cô là Lý Tiểu Nhân thì đúng hơn.

Yên Tử: " Tôi họ Tôn, tên Yên Tử "

Xì, Hiểu Nhan cười một cái, cô có cảm giác như bản thân mình được hoá thành Đường Tăng, tập này là tập mấy nhỉ? Đã đến giai đoạn nhận đại đồ đệ chưa ta?

- _-••••• cô cười cái gì chứ? Bộ chưa thấy ai họ Tôn sao? Ông tổ của cô kiếp trước chết vì họ Tôn đấy! Hừ....

Yên Tử liếc nhìn ba Nhã và mẹ Nhã, hai người vẫn cấm cúi ăn cơm, làm như không hay biết chuyện gì, tay gắp đồ ăn mà miệng vẫn niệm " Giang hồ diệt vong, ta không can thiệp "

- _-°°°

Đây, là ba mẹ vợ của ta đó sao?

.......

Qua được bữa tối cũng là một quá trình, cho đến khi Yên Tử trèo lên giường, ngồi ngáo ra một đống cũng đã 9 giờ hơn.

Ngồi chình ình như cục sình thế kia, cô mới ngộ ra một chuyện. Nghe nói hôm nay con ả đó sẽ ở lại qua đêm, như vậy khẳng định sẽ có hai chuyện xảy ra. Một là ả ta sẽ ngủ phòng dành cho khách như mình, còn hai là ả sẽ ngủ với Thụy Ân, không lẽ ả có thể chen chúc ngủ cùng với hai lão gia đại nhân? Mình vẫn thấy giả thuyết thứ hai coi bộ hợp lý, như vậy ả ta có thể ngủ với...........

- _-!!!

RẦMMM......!!!!!

Cửa phòng bật mở, Yên Tử từ trong phòng vọt ra ngoài, bây giờ trên tay cô mà có thêm một con dao hay khẩu súng gì nữa thì chả khác nào cô đi giết người lúc đêm khuya.

Bay lại trước cửa phòng Thụy Ân, vẻ mặt hầm hầm như muốn nhai đầu người ta, nhìn qua khe cửa thấy đèn bên trong đã tắt, đưa tay thử vặn cửa, đã khoá? Chắc chắn là có gian tình, cớ sao đi ngủ lại khoá cửa ( ủa? Ngủ mở cửa chi ta? ) Yên Tử đứng áp tai vào cửa, dáng người chả khác gì con thằn lằn đang vươn mình phơi sương.

im ắn đến đáng sợ ~~~~~

Tại sao lại không có tiếng động? Có phải họ đang làm chuyện cấm trẻ em và người lớn tuổi xem hay không?

Cái ả yêu râu xanh khốn kiếp này, dám lừa tình vợ của bà hả, mày chờ đó đi, bà mà vào được bên trong là mày no xương với bà.....grừmmmm.......

Dứt lời liền quăng luôn đôi dép đang mang, chạy một mạch xuống lầu, mở cửa sổ nhà bếp trèo ra vườn phía sau nhà.

Bịch.....!

><......

Do lí do trời quá tối, cho nên phi công Tôn lão đại không thể xác định chính xác địa điểm đáp cánh, kết quả là máy bay rơi tự do từ cửa sổ xuống ngay bãi sỏi đá.

Mẹ kiếp, đau thấu trời xanh...

............ _______________

Tác giả rất có tâm nha, up tiếp nè >.<


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.