Vô Tình Ái Thất Nữ Lão Sư - Thiên Lang

Chương 8: Tại Chơi Dại Mới Hại Thân




Yên Tử: " Á....á....á....đau...đau..quá..! Chị..buông tay...ra..đi mà.."

Thụy Ân vừa đi vừa xách lỗ tai của Yên Tử, làm cho ai kia oai oái la lên. Chẳng mấy chốc, người qua kẻ lại đều nhìn một lần ngó một cái. Thụy Ân buông tay ra, sẵn tiện cho một đá vào mông cô.

Thụy Ân: " Đã biết vậy sao còn dám chọc tôi hả? "

Yên Tử ôm mông nhăn nhó mặt mày, đoán chừng là nó đã nở hoa, bốn đóa hoa rồi cũng nên.

Yên Tử: " Thôi mà thôi mà...~ Em xin lỗi mà... ~ để em đền bù lại cho chị nha ~ "

Thụy Ân: " Đền bù thế nào? "

Em mà không bồi thường tổn thất cho tôi đầy đủ, thì coi chừng cái mạng nhỏ của em.

Yên Tử: " Được rồi! Được rồi! Chị cứ yên tâm, đi theo em là được mà "

Yên Tử chủ động nắm lấy tay của Thụy Ân dẫn đi, ai kia bị cô nắm tay cũng bất giác đỏ mặt ngượng ngùng. Cô lúc này cũng quên bén đi cái gì mà cảm với xúc, trong đầu cô hiện tại đang suy nghĩ nên đưa nàng đi đâu để cho nàng hả giận đây? Cho nên.....ầy.....bỏ lỡ cảm giác tốt đẹp rồi.

Yên Tử tiêu sái oai phong hùng dũng,.... chủ động mở cửa xe cho người đẹp Thụy Ân. Đứng nghiêng một góc cúi đầu làm động tác mời.

Yên Tử : " Mĩ nhân ~..... xin mời lên ngựa.... "

Thụy Ân đứng yên tại chổ, hết nhìn chiếc xe rồi lại nhìn sang Yên Tử. Độ chừng mười giây sau, não liền cho ra kết quả, không thèm do dự mà vung tay nhắm ngay đầu cô.

Bốp.....

Yên Tử: " A.... sau...chị lại đánh em nữa? "

Thụy Ân: " Thành thật khai báo! Có phải lén trộm xe của ba mẹ hay không? Bằng lái đâu? Giấy tờ đâu? Thẻ căn cước, khai sinh, học bạ, bằng tốt nghiệp,...... tất cả đều mang ra đây cho tôi xem! "

༎ຶ‿༎ຶ

Yên Tử: " Ai..... em nói này! Đây là xe của em, rồi...©®®=¢^×'........" Giải thích hơn nửa giờ

Thụy Ân: " Hừm...Tạm tin em! "

Yên Tử: "...... " vãi cả mồ hôi

Khoảng gần một tiếng chạy xe, cuối cùng cũng rẽ vào một khu giữ xe chật hẹp, cách khá xa trung tâm thành phố.

Thụy Ân: " Hey? Tới đây làm gì? " nhìn ngó xung quanh

Yên Tử : " Em dẫn chị đi ăn mỹ thực a"

Hai người xuống xe, thả bộ trên vỉa hè chừng vài phút rồi dừng lại tại một quán ăn gia đình " Lạc Lạc Gia ".

Bên ngoài tuy hơi cổ kính một chút nhưng khi bước vào bên trong thì không khỏi bất ngờ. Cấu trúc ba tầng, nội thất bên trong cổ xưa vô cùng, dọc hành lang treo rất nhiều hoa lan trắng, xung quanh được bố trí ngăn nắp mà không kém phần nổi bật. Điểm đặc biệt ở đây là....món ăn ngon cực kỳ.

Hai người một trước một sau ngồi vào bàn, Yên Tử hướng anh bồi bàn vẫy tay.

- " Uy! Sư đệ! Lâu quá mới đến nha. Hôm nay dẫn bạn đến ủng hộ à? "

Yên Tử: " haha....Lâu rồi không ăn, đệ nhớ món của sư phụ quá. Hôm nay có dịp nên đệ dẫn lão..... à..ờ....bạn gái đến ăn ấy mà. "

Thụy Ân: "....... " bạn gái a? Xú nha đầu này đúng là chán cơm thèm nhan rồi?.....

- " Ui? Bất ngờ nha? Haha....vậy hôm nay muốn ăn thứ cao sang gì? "

Yên Tử: " Ừm.. để em xem... cho em một phần mì ý Đa Lợi, hải sản sốt cà chua, măng cuộn thịt heo, thịt bò viên Tuscany, thịt vai dê nướng, chân gà nướng Italia, canh xương nấm đông cô,........ tạm thời vậy đi "

- "..... " xú nha đầu này tưởng mình là heo tái thế a?

- "..... " sư đệ a! Huynh thật sự muốn khóc.....sang năm huynh lại có tiền mua nhà rồi.

Chờ cho anh bồi bàn đi rồi, Thụy Ân mới giơ chân giẫm lên chân của Yên Tử một cái.

Yên Tử: " Ứm...... ~~~~~ " ⊙﹏⊙

Thụy Ân : " Em vừa bảo ai là bạn gái của em? Chán thở rồi phải không? "

Yên Tử : " Oa... ở đây có em với chị a....ui.... không nói chị thì nói ai.... " ôm chân khóc không ra nước mắt.

Thụy Ân: " Ai cho em phát ngôn bừa bãi hả? Tôi làm bạn gái em khi nào? "

Yên Tử: " Chị không đồng ý là chuyện của chị. Em theo đuổi là chuyện của em. Nếu muốn trách thì trách chị tại sao lại đẹp như vậy đi. "

Thụy Ân: ".... è hèm! Tôi...tôi không quan tâm, chuyện này để về nhà rồi tôi xử lý em sao. Hiện tại thì lo cách đền bù tổn thất tinh thần cho tôi đi. "

Yên Tử : " Thì trước hết em đãi chị ăn nè, ăn xong rồi tính tiếp "

Ăn no căng bụng, hai người lại khởi hành vào khu vui chơi giải trí, dạo chơi gần hết các trò chơi ở đó thì trời cũng sụp tối từ lâu. Yên Tử lái xe chở Thụy Ân chạy một đường ra biển ngắm cảnh đêm.

Sóng đôi ngồi trên mõm đá, thả chân xuống đón sóng biển đánh vào bật ra, khung cảnh vắng lặng yên bình đến lạ thường.

Yên Tử: " Nhã lão sư! Hôm nay em chuộc lỗi như vậy chị có hài lòng không vậy? "

Nghiêng đầu híp mắt hỏi, cô đã cố hết sức rồi a, nói không hài lòng là cô nhảy biển tự vẫn à.

Thụy Ân: " Tạm được "

Yên Tử : " Ui... cái gì mà tạm được? Em cũng đã dốc hết sức rồi mà, chị chỉ giỏi hành em không à. " làm ra bộ mặt quỷ, ủy khuất sắp lên đến báo động rồi nha. Thiệt là muốn tung cho người trước mặt một cước bay xuông biển.

Thụy Ân: " Nói gì? " lửa bốc toàn khu vực

Yên Tử: " Ách... Không có gì. " híc....ta phát hiện sát khí a, ai đó đột nhiên chạy đến cứu ta đi.

Thụy Ân: " Hừ.... à khoang đã, chuyện lúc chiều tôi còn chưa tính sổ với em đó "

Yên Tử : " Uy....đâu có luật nào cấm yêu đương đâu chứ? Em dù thừa nhận mình đơn phương đi, chị không thích em cũng không sao a, em không ép chị mà. Người ta chỉ nói thật lòng thôi hà, chị quan tâm làm gì? Có để ý người ta đâu mà nói vậy. Híc... chị đã cự tuyệt thì thôi vậy, dù sao cũng là tình đầu, mà người ta nói tình đầu hay dang dỡ. Haiiiii.....cũng phải! Người như em thì ai đâu mà thương. Còn nhớ ngày xưa...... &%$#^€£π.... "

Thụy Ân: " Stop Okay? " nhanh chóng đưa tay lên chặn lại nước bọt của cô.

Yên Tử: " Aa.....chị lại không cho em nói a! Chị chê em sến súa chứ gì? Lại nói em ngu ngốc hay bệnh hoạn?......híc híc... em biết mà... " làm mặt đau khổ đến nổi hết sức khổ đau, hướng Thụy Ân chỉ trích này kia.

Thụy Ân: " Tôi đã nói gì đâu? Em khóc lóc cái gì? "

Yên Tử: " Chị không nói em cũng biết mà...híc... số em cô đơn thì đành chịu thôi. Hôm qua chị Hồng lớp bên còn có em Đào lớp dưới tỏ tình với em, em nói là em có chị rồi nhưng họ bảo là sẽ chờ đợi....híc...nếu đã vậy, em chỉ đành ngày mai đi nhận lời bọn họ cho rồi, có ai yêu thích mình đâu, thà bán thân cho họ còn may ra có chút đỉnh sống qua ngày.... "

Cái gì? Tôi chưa đồng ý mà dám mèo mã gà đồng? Con Đào con Mận nào ở đây? Bà lột hết da của chúng mày.

_______

Chút chuyện sau rèm

Thụy Ân: ( xách dao) con Mận con Đào nào mau ra đây? Ngươi lại thả dê cho lão công ta chăn phải không?

Y Y: ( mặc áo giáp) Ân con, bình tĩnh, ta là mẹ của con mà

Thụy Ân: ( hơi nguội lại) uhm....xíu nữa thì quên

Y Y: ( thở phào)..... không sao, quay đầu là bờ

Thụy Ân: ( vác súng) ta quên là còn có súng....

Y Y: ( móc điện thoại) alo...., 120 phải không? Ta đang ở......


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.