Vô Tình Ái Thất Nữ Lão Sư - Thiên Lang

Chương 62: Tắm Sao? Tắm Hả? Đã Tắm Chưa?




- " TẮM??? " giật mình!

Uy! Đó là nhu cầu tất yếu của mỗi cá nhân a, các chị có cần phải kích động đến như vậy hay không?

Lạy Tuyết: " ui..., Tử à! Bác sĩ đã nói vết thương của em chưa có lành hẳn a, nhanh nhất cũng phải 2 tháng sau mới có thể đi tắm được. " người nói vô ý mà người nghe thì có ý, nào có hay đâu Yên Tử nghe xong liền đau lòng muốn chết đi.

Giỡn?.....2 tháng sao? Đến lúc đó thì trên người của mình mọc lên bao nhiêu loại nấm nhỉ?....., để xem, để xem, nào là nấm rơm, kim châm, đông cô, linh chi,.....ân! Cũng đủ để nấu một nồi thuốc bắc rồi.

Quá bi thương..

Yên Tử: " oa... oa....oa...., em không chịu! Em không chịu!...em muốn đi tắm! Muốn tắm! Tắm ngay bây giờ!!!!.... " Yên Tử vừa khóc vừa nháo, gào thét, lăn qua lộn lại, tình trạng phải khẳng định là từ chết tới bị thương.

Chi Thanh và Lạy Tuyết rất ăn ý với nhau bịt tai lại, nhưng liệu có ăn thua? Tần số từ trong miệng của Yên Tử chả khác gì cái loa phát thanh phường, liên tục phọt ra, cứ yên ổn duy trì ở mức 1500 - 2000 Hz, xuyên qua lổ tai khiến cho màng nhĩ thoáng cái rung rinh. Chịu đựng hết nổi, Chi Thanh liều mạng xông pha lao tới bịt miệng của người trước mặt lại, không gian phòng khách bất chợt trầm xuống mức yên tĩnh đến thoải mái.

Chi Thanh: '' Thành! Thành! Thành! Tôi cho em đi tắm có được hay chưa? " thật là phát hỏa mà! Có cảm xúc rất muốn đốt nhà người ta!

Yên Tử: " Chị.....các..chị hứa rồi đó nghen, hổng có được nuốt lời à! Nói dối là bị rụng răng đó nghe hông? " hai mắt Yên Tử đẫm nước, long lanh nhìn hai người trước mặt, tựa như thú cưng sợ chủ của mình bỏ rơi, quá mức đáng thương làm cho người ta có xúc động muốn chạy tới xoa đầu mà.

Nhận được sự ưng thuận của Chi Thanh cùng Lạy Tuyết, Yên Tử không khỏi mở cờ trong bụng, hưng phấn đến mức ở sau lưng âm thầm giơ lên hai ngón tay. Hít sâu mấy cái, cô tiêu sái hướng phòng tắm đi tới, phải cố gắng kiềm chế dữ lắm cô mới không bay ngay vào bên trong. ' Cạch ' một tiếng đóng cửa lại, Yên Tử liền không chịu nổi nữa mà nhảy tưng tưng lên, cũng phải công nhận độ bền bỉ của sàn nhà. Aiz...., cũng không thể trách, người ta đã gần nửa tháng chưa có tắm rồi làm sao có thể chịu nổi a? Nếu như nói ' ăn mày ' trong truyền thuyết được phong là ông cố nội của ông nội về cấp độ ở dơ, thì Yên Tử chắc cũng được xem là cháu nội rồi còn gì. Nhưng đau đớn thay, ăn mày người ta còn có trình độ tới mức cách hai ba ngày cũng sẽ rủ nhau lột đồ rồi nhảy ùm ùm xuống ao _ hồ _ sông _ suối để mà tắm, còn Yên Tử nhà ta lại thảm hại đến ngay cả vòi nước công cộng cũng không có cơ hội chạm vào.

Thật là truyền nhân thất trách!

Quăng bỏ cái suy nghĩ vớ vẩn đó đi. Ngay tại phòng tắm Yên Tử hí ha hí hửng mở ra nước nóng xả vào bồn, trái phải chuẩn bị sữa tắm, nước hoa, tinh dầu,..... lung tung cho vào. Cô hôm nay tự thề với lòng là phải hảo hảo tắm cho thơm tho đến mức xịt máu mũi mới chịu thôi. Chỉ cần hai ba động tác cô đã lột xong quần áo, tùy tiện ném bên cạnh, vẫn còn đang trong trạng thái vui mừng thì Yên Tử gặp phải một trục trặc nhỏ, không có gì lớn lao đâu, chỉ là cô không cởi được bra thôi mà.

Cố gắng với tay ra sau để nổ lực cởi, hai ba trận cũng không giải quyết xong, chỉ cần nhúc nhích liền động đến vết thương, đau muốn chết, cô cảm thấy có chút bất lực không hề nhẹ a. Quơ vội cái khăn tắm bọc lại cơ thể, cũng không phải cô không muốn mặc lại đồ cũ, mà tại vì lúc nãy lỡ tay quăng tới một xó nào đó nên ướt nhẹp rồi. Nhắm mắt thở dài một hơi, cô bấm bụng rón rén bước ra ngoài, cố gắng nắm thật chặt cái khăn, tận lực đi nhanh về phía trước

Ngó vào phòng khách.......trống rỗng?

Gì vậy a? Mình chỉ mới đi có chút xíu vậy mà phũ phàng đến mức rủ nhau đi ngủ hết rồi sao?

Lại phải cật lực đi lên tần trên, nếu không phải bây giờ cô cần sự giúp đỡ thì cũng không phải khổ sở tới mức lật đật chạy đông chạy tây như con khùng trốn trại đâu a.

Nhìn một loạt các dãy phòng trước mắt, có chút choáng váng, tuy nói bản thân đã từng ở đây cư ngụ một ngày nhưng Yên Tử đối với kiến trúc và cấu trúc của ngôi nhà vẫn còn mơ hồ không rõ, không biết làm gì, cô chỉ đành cắn răng gõ cửa từng phòng mà thôi, mong là sẽ gặp được Lạy Tuyết hoặc Chi Thanh.

Cộc....cộc....cộc...

Cạch.....

- " Ai a? " giọng nói rất quen tai được vang lên, cánh cửa cũng từ từ được mở ra, ' oành ' một cái, Yên Tử như thấy được sấm chớp giữa trời quang.

Mộ thái thái? Ngài có thể nói cho ta biết vì sao ngài cũng ăn mặc đồng dạng như ta đi?

Mộ mẹ: " A.....a.....aa.....ngươi..,ngươi... * ôm ngực *.... ta biết bản thân nhìn rất động lòng người, nghiên thành đổ nước, hoa ghen liễu hờn, chim bay cá lội,......Nhưng...nhưng..ngươi dù có hâm mộ ta đến mức nào đi chăng nữa thì cũng không nên nhân lúc nửa đêm nửa hôm, lợi dụng lúc lão công ta đi vắng liền đột nhập vào đây khi dễ ta như vậy chứ?.....ngươi....ngươi...đừng có mơ! Ta thà hy sinh thủ tiết chứ không để ngươi chiếm được tiện nghi đâu. " lời còn chưa dứt, không biết nàng lấy từ đâu ra cái nồi cơm điện, không thương tình mà ném về phía Yên Tử, ( trời ơi! Đi ngủ mà lận cái này theo làm chi vậy a? ) cũng may nội công cô thâm hậu nên bảo toàn được mạng nhỏ, còn chưa kịp bộc phát thì đã nghe ' rầm ' một tiếng, cánh cửa bị đóng lại đến mức muốn bung bản lề.

Ai nha....vừa nãy ai đã tự nhận mình là thục nữ vậy trời?

Trề mỏ một cái, Yên Tử túm túm cái khăn tiếp tục đi gõ cửa phong thứ hai.

Cộc...cộc...cộc...

Cạch....

- " Ai đó ~~~ "

Đỏ mặt! Má ơi! Phù dung tỷ tỷ ( Ý là vừa mập, vừa lùn lại vừa xấu á)

Người ta nhìn Yên Tử từ trên xuống dưới, hừ hừ khinh bỉ một cái rồi ném vào mặt cô cái váy đã lâu năm chưa giặc, sau đó cũng không thèm để ý liền quay về phòng tiếp tục đắp mặt nạ của mình.

Xám mặt!

Cái đồ...cái đồ...nấm lùn di động! Dám đối xử với bà như vậy hả? Bà đây về nhà sẽ vẽ cái quần chip ếm ngươi cho ngươi biết mặt....!!!

______

Chút chuyện sau rèm

Chi Thanh: ( hỏi bác sĩ) Tử nhà ta đã tắm được chưa vậy?

Bác sĩ: ( lật lật hồ sơ) aizzz....không xong rồi, người nhà nên chuẩn bị tâm lí

Chi Thanh: ( suy sụp) oa oa oa...tại sao lại như vậy chứ...oa oa oa

Bác sĩ: ( thở dài) Ông nhà đã bị liệt dương lâu năm rồi, nên người nhà cũng không cần nuối tiếc

Chi Thanh: ( lôi ra đại bác) ngài có cần báo cho người nhà chuẩn bị tâm lí trước hay không?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.